Kiều Trà Trà phụ trách thở hổn hển vận chuyển đất, theo thời gian trôi qua, Ninh Du dần dần đào ra bốn cái hố sâu.
Mấy cây cột gỗ dùng tới chính là cột gỗ sau khi sửa chữa lại chuồng bò cũ dư ra, mấy cây gỗ cũ này dùng vẫn còn tốt, đỡ hơn là hiện tại lên trên núi chặt gỗ.
Mắt thấy trời đã sắp tối rồi, Ninh Du làm nhanh chóng, Kiều Trà Trà cũng ngồi ở trong sân bắt đầu bệnh áo tơi cỡ lớn.
Ai mà có dè, cô sẽ bện cái thứ này.
Nói đến còn phải cảm ơn nguyên chủ, nguyên chủ khi còn bé từng bệnh không ít áo tơi, phương pháp đều hiện rõ ở trong trí nhớ, sau khi Kiều Trà Trà thử mấy lần liền có thể quen tay, sau đó dần dần thuần thục.
Áo tơi được bện từ lá cọ, lá cọ phổ biến ở trong thôn Thượng Dương, gần như mỗi nhà đều sẽ dự trữ sẵn một chút ở trong nhà. Bởi vì thứ này từ trên cây lột xuống phải đem đi phơi nắng, tránh cho lúc cần bện áo tơi hay vá áo tơi còn phải đi nhà khác mượn.
Mà Kiều Trà Trà thì lấy chúng ở đâu ra?
Trước đó có nói lúc trước sau khi nơi này bị vứt bỏ liền trở thành phòng chứa vật lung tung, mà những chiếc lá cọ này chính là vật bỏ còn sót lại trong căn phòng chứa đồ lung tung này. Lúc Ninh Du dọn dẹp phòng đã buộc chúng lại treo ở bức tường bên ngoài phòng, Kiều Trà Trà vừa mới mở ra nhìn nhìn, phát hiện còn có thể dùng được liền bắt đầu bện thôi.
Ninh Du làm việc làm được toàn thân là mồ hôi, chống thắt lưng đứng thẳng người, lúc đi đến sân chỉ thấy Trà Trà nhà anh vừa bện áo còn vừa ngâm nga một làn điệu dân ca nào đó.
". . ."
Anh cảm thấy Trà Trà nhà anh không chỉ có tinh thần tích cực lớn mà kỳ thật tính cách còn có chút cứng cỏi.
Chuyện cô muốn làm bất luận như thế nào cũng phải làm tốt, ở trong mắt cô tựa hồ không có khó khăn và không khó khăn, dù sao vô luận như thế nào phải làm trước đã, làm không tốt thì nói sau.
Ví dụ như năm đó hai người xem mắt, mới gặp mặt còn chưa nói hai câu, cô đã chủ động mở miệng, đưa ra địa điểm lần gặp mặt tiếp theo.
Ninh Du lúc ấy quả thực bị cô gái này dọa sợ, cô mặc dù lớn mật, nhưng lại làm người khác ưa thích một cách khó hiểu, ở bên nhau chỉ cảm thấy cô đáng yêu đến cực điểm, là một người tính tình chân thật hiếm có.
Chờ khi anh xảy ra chuyện bị chuyển xuống đến nơi này, cô lại "lỗ mãng" đi theo đến đây, cô không biết cuộc sống ở nơi này khổ sao?
Đương nhiên là biết, nhưng cô ở nơi này có khổ hay không về sau hẵng nói, trước hết nghĩ biện pháp mới là quan trọng nhất.
Hiện tại tới rồi mới phát hiện thật là khổ.
Cô gái lúc trước bởi vì tức giận, chịu khổ liền lau nước mắt kêu trời trách đất bây giờ lại có thể biến loại cuộc sống này trôi qua có tư có vị.
Thiếu nhà vệ sinh, phòng bếp thì ta liền xây, vật liệu không có thì ta tự mình đan, ở chỗ cô phảng phất như không có chuyện gì đáng phải lo lắng cả.
Trà Trà lúc trước thường nói là anh cứu vớt cô, mà Ninh Du lại cảm thấy là cô cứu vớt anh mới đúng.
Ngày hôm sau.
Lúc rạng sáng trời đổ cơn mưa nhỏ, lớn hơn đêm qua một chút, sáng sớm khi tỉnh lại lại có chút lành lạnh.
Ở nông thôn ngủ sớm, bọn họ hôm qua ước chừng chín giờ rưỡi đã tiến vào giấc ngủ, cho nên sáu giờ Kiều Trà Trà thưc dậy không có vấn đề gì cả.
"Khó trách kế hoạch hoá gia đình không dễ phổ biến, nông thôn ban đêm vẫ phải có chút hoạt động giải trí mới được."
Thức dậy rồi, Kiều Trà Trà vắt khăn đắp lên mặt, dùng sức lau mấy lần, sau khi tỉnh táo hoàn toàn mới cảm khái nói.
Cô nhớ kỹ đời trước bà nội cô từng nói, nói bọn họ khi còn bé sẽ có đội phim đến trong thôn chiếu phim, cũng không biết thôn Thượng Dương có hay không.
Nếu như thật sự hoạt động giải trí gì cũng không có, mỗi ngày làm xong việc liền nói chuyện tan làm, xong việc liền về nhà. Về nhà có thể làm gì, trong đầu mười người thì có hết năm người đều muốn ‘tạo người’.
Nếu có ‘áo mưa’ thì không nói, nông thôn rất nhiều người lại không có thói quen dùng ‘áo mưa’, vì vậy mang thai thì sinh, bằng không thì bỏ, thật sự rất tổn thương thân thể.
Chuyện này trước mắt cô quản không được, cũng không thuộc về trách nhiệm của cô, Kiều Trà Trà nghĩ qua trong đầu rồi lại tiếc nuối buông xuống.