Chương 39: Kiểm kê vật tư 2

Sáng sớm ngày thứ hai, gió mát nhè nhẹ, thông qua cửa sổ thổi cho Kiều Trà Trà tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, sững sờ trong chớp mắt, sau khi phản ứng lại xoa xoa khuôn mặt chống tay ngồi dậy.

Ninh Du đã rời giường, Hoành Hoành đoán chừng là bị cha nó đẩy đến cuối giường, lúc này còn đang nằm ngáy o o.

Động tỉnh khi thức dậy của Kiều Trà Trà thu hút sự chú ý của Ninh Du trong sân, anh đi vào nhà, trên cổ treo khăn lông trắng, mái tóc trước trán đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, nhìn có chút buồn cười.

"Tỉnh rồi, vậy ăn cơm đi." Anh nói như vậy, "Ăn xong anh dẫn em đi tập hợp."

Kiều Trà Trà còn có chút ngơ ngẩn, gật gật đầu, chỉ chỉ đứa con trai lớn trên giường.

Ninh Du bối rối trong giây lát, đi lên trước một tay ôm lấy con trai lớn vào trong ngực, ép cậu bé ‘bật nguồn’.

Anh "chà đạp" mặt béo của con trai lớn, nói: "Còn ngủ hả, cha mẹ phải đi làm rồi, con có muốn đi theo hay không?"

Vừa nói vừa đi ra ngoài phòng, để phòng lại cho Kiều Trà Trà thay quần áo.

Mấy giây sau, Kiều Trà Trà nghe được tiếng ‘máy móc cưỡng chế khởi động’ thật lớn mà phát ra tiếng cười như chuông bạc: "Thật sao, quá tốt rồi, em cũng muốn đi làm việc, a a Hoành Hoành thật hạnh phúc nha, có thể đi tham gia làm việc rồi a a. . ."

Kiều Trà Trà: ". . ."

Vừa tỉnh ngủ liền im lặng.

Hôm nay điểm tâm coi như phong phú, có khoai lang thơm ngọt. Ha ha, là khoai lang đỏ ruột, cô rất thích!

Ăn cùng khoai lang chính là bát cháo đậm đặc, trên bàn còn có hai đĩa củ cải muối và dưa leo muối mà đôi vợ chồng già hàng xóm cho, cùng với mấy quả trứng luộc.

Ninh Du múc cháo cho cô, nói: "Ở chỗ này sáng sớm nhất định phải ăn no, bằng không không đến mười giờ đã đói rồi."

Việc này Kiều Trà Trà hiểu, đời trước quê quán của cô cũng ở nông thôn. Ở nông thôn làm việc, sáng sớm người ta không thể nào ăn sữa bò với bánh mì được, nếu không sẽ bị đói đến run chân.

Điểm tâm của mọi người phần lớn là cháo, nếu không thì phải là cơm trắng, dù sao cũng phải ăn no.

Con người Kiều Trà Trà rất biết nghe lời người có kinh nghiệm, hiếm khi vào buổi sáng ăn một bát cháo, một củ khoai lang, hai quả trứng gà.

Ninh Du hài lòng.

Nông thôn nhiệt độ không khí rõ ràng thấp hơn thành thị một chút, dù cho lúc này thành thị còn chưa cốt thép xi măng hóa, Kiều Trà Trà cũng có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ không khí nơi này lạnh hơn, không khí thoải mái cũng tốt hơn.

Lúc ra cửa, mặt trời còn chưa mọc lên.

Đêm qua có mưa nhỏ, trên đường có chút ẩm ướt, trong bụi cỏ cũng đọng những giọt nước nước nhỏ trên lá trên cành.

Ninh Du khóa kỹ cửa, vừa đi vừa nói: "Tối hôm qua đoán chừng là bên ông cậu mang đồ tới, buổi sáng hôm nay anh phát hiện hai cân bột mì phú cường ở bên cạnh vạc nước phía sau phòng."

Nơi này hẳn là không ai có thể có được bột mì phú cường tinh mịn, ngoại trừ đội trưởng Chu đã từng đi lính, có không ít mối quan hệ.

Kiều Trà Trà: "Bọn họ đối xử với anh thật tốt."

"Đúng, nhưng hiện tại anh không có cách nào báo đáp."

Vợ chồng hai người anh một câu em một câu nói chuyện.

". . . Được rồi, tạm thời chúng ta vẫn đừng nghĩ đến chuyện báo đáp thì hơn, anh tìm một cơ hội hỏi một chút, chúng ta rốt cuộc có thể xây phòng bếp và nhà vệ sinh hay không đi."

Kiều Trà Trà phát hiện lúc trước mình nghĩ thực sự quá đơn giản, vợ chồng bọn họ hiện tại thuộc về hàng ngũ "kẻ xấu”, cô là tới nơi này chịu khổ cải tạo, có cái phòng không hở mưa dột ở cũng không tệ rồi, làm sao còn muốn nhiều như vậy.

Ninh Du nghĩ đến việc này cũng có chút khó xử, sợ là bởi vì chuyện này mà trong huyện sẽ có người xuống kiểm tra.

Đãi ngộ của bọn họ cũng coi là không tệ, mỗi tháng đưa hai tờ báo cáo tư tưởng và nhật ký công việc, còn lại ngoại trừ công điểm và chỗ khó trong ăn ở ra thì cũng không có gì khác biệt với thanh niên tri thức cả.

A đúng rồi, còn có không thể tùy ý ra khỏi thôn.

Đừng nói đi trong huyện, đi công xã cũng phải viết báo cáo, sau khi đội trưởng Chu đồng ý còn phải phái một người đi theo mới có thể đi.

Nhưng điểm này cũng không quan trọng, Kiều Trà Trà hiện tại đã biết đội trưởng Chu là người một nhà, muốn gọi một câu chú họ, chắc chắn sẽ không yêu cầu tờ đơn báo cáo của cô.

Ai!

Khó xử khó xử, muốn xây một phòng bếp nhà vệ sinh làm sao lại khó như vậy.