Người trong thôn mặc dù trên mặt không nói, nhưng đều yêu thích con gái Chu Chí Tài hơn ông ta.
Trong lòng không khỏi nói thầm: Một tên ngốc như thế, làm sao lại có thể sinh ra đứa con gái khéo léo như vậy đây?
Ngay sau đó lại nghĩ: Chu Chí Tài anh mới đáng đời, chặt đứt hương hỏa, trong nhà chỉ có một đứa con gái là Bình Quả. Linh khí nhà người khác là phân cho mấy đứa bé dùng, linh khí nhà anh tất cả đều dành cho đứa con gái này mà thôi.
Còn muốn kén rể ư, con trai nhà ai đánh bại được Bình Qua nhà anh cơ chứ?
Chu Chí Tài không hề biết mọi người đều nghĩ ông ta như vậy, lúc này bới hai phần cơm, tay phải gắp lia lịa, tay trái chỉ chỉ hướng chuồng bò cũ, đè thấp giọng nói: "Chàng thanh niên… mấy ngày trước tới kia, vợ người ta từ thủ đô xa xôi ngàn dặm cũng chạy tới rồi."
"Ôi, làm việc hai ngày bảo đảm sẽ hối hận."
Có thôn dân nói tiếp.
Ý Chu Chí Tài muốn nói không phải cái này, chậc chậc hai tiếng nói: "Mấy ngày nay đưa con gái nhà họ Trình không phải hay thích đi chỗ chuồng bò cũ hay sao? Có lần tôi còn thấy con bé đó đưa trứng gà cho người ta, các người nói xem, hiện tại đứa nhỏ làm sao đều như vậy. Thằng bé Lữ Nguyên kia cũng rất tốt, đã tính đến chuyện kia rồi, làm sao liền buông tay được chứ."
"CMN, Chu Chí Tài trong miệng ông phun phân hả!"
Trình Liên Hổ đúng lúc thảnh thơi bưng bát đến gần, vừa nghe thấy lời này, bát trong tay liền sắp ngã, tức giận đến mức ném đũa về phía ông ta.
Mắng to: "Vân Vân nhà tôi lúc hái nấm ở trên núi chân không cẩn thận trật chân, sau khi người ta thấy thì xuống núi đến nhà tôi truyền nói, cũng không đυ.ng vào Vân Vân nhà tôi, chúng tôi cảm ơn người ta nên đưa người ta quả trứng gà thì làm sao? Vì cậu ta là phần tử xấu mà tôi cũng không thể không nhận ân tình của người ta có đúng hay không. Cho hai trứng gà, người ta còn không lấy đã bị ông bịa đặt như thế, có thời gian ông đi cửa thôn gánh phân cho rồi!"
Chu Chí Tài không nghĩ tới lời ông ta nói đúng lúc bị Trình Liên Hổ nghe được, lập tức ngượng ngùng, lại có chút không cam lòng mạnh miệng: "Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?"
"Sao lại không có, dưới ánh mặt trời không có chuyện gì không thể xảy ra cả! Bình Qủa nhà ông lên núi hái trà ngã sấp xuống cũng được Lữ Nguyên giúp đỡ, vậy Bình Qủa nhà ông có phải cũng có quan hệ với Lữ Nguyên hay không!"
"Ha ha, cậu dám nói Bình Quả nhà tôi cơ à. Cha cậu cũng không dám nói với tôi như vậy!" Chu Chí Tài nhìn anh ta chằm chằm, trong mắt bốc hỏa.
"Ông nói Vân Vân nhà tôi, tôi liền nói Bình Qủa nhà ông, ông không phải chính là cảm thấy con rể tốt đã tới cửa nhà mình bay mất, tới nhà của tôi làm mai, Bình Của nhà ông không ai coi trọng hay sao."
"Tôi đạp chết cậu, em gái nhà cậu chính là mụ điên, người ta có là phần tử xấu thì cũng đã có vợ rồi, đừng có quấn lấy người ta giống như Lữ Nguyên, để rồi người ta có đi qua nhà cậu cũng phải đi đường vòng..."
Ba ba ba ——
Trong nháy mắt, đồ ăn và cơm đều bay lên trời.
Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, Chu Bình Quả cũng chừng hai mươi, trước đó chàng rể ở rể hụt bởi vì được chú họ nhận làm con thừa tự, lập tức từ kẻ đáng thương cha không thương mẹ không yêu trở thành người có gia sản tương đối khá, còn xin bà mối đến nhà họ Trình làm mai, Chu Chí Tài lúc này mới cay cú trong lòng.
Đám người nghe náo nhiệt đủ rồi, nhìn thấy hai phe hỏa khí càng lúc càng lớn, đều chỉ mặt gọi tên, nhắc đến con cái nhà đối phương, mau chóng khuyên can, can ngăn, nhặt bát, ai về nhà nấy đi thôi!
Kiều Trà Trà đang thướt tha đi ngang qua, mang theo một xấp tài liệu đi nhà đại đội trưởng, không ngờ rằng còn nghe thấy được trận cãi vã như thế.
Ninh Du nhà cô thật đúng là...
Đến đâu mà nhân khí đều rất vượng.