Chương 1: Mở Mắt Ở Ổ Buôn Người

Nhà đất, mái tranh thưa thớt, cửa sổ mục nát,

Một ngọn đèn dầu, ánh đèn vàng nhạt đổ nát chiếu sáng cả căn phòng.

Đây là tình hình Tống Nguyệt mở mắt ra nhìn thấy, cùng với ký ức xa lạ vọt ra trong đầu.

1975... Tống Nguyệt... Mẹ kế, anh kế, xuống nông thôn, thay thế công việc, bán lên núi làm vợ cho ông già...

Trí nhớ đưa tới quá nhiều, Tống Nguyệt cực kì đau đầu không có biện pháp tìm hiểu rõ từng thứ, nên chọn lựa tin tức quan trọng nhất.

So sánh những thông tin quan trọng này lại.

Tống Nguyệt đại khái hiểu được, cô ở trên chiến trường cứu chữa thương binh bị đạn lạc bắn trúng xuyêm tới thập niên 70.

Nguyên chủ trùng tên cùng họ với cô, mẹ ruột đã chết, cha ruột cưới mẹ kế, mẹ kế dẫn tới một anh kế...

Mặt khác sau này lại để ý, trước mắt trọng điểm là bị bán, cô hiện tại thân ở trong ổ buôn người.

Người bắt cô muốn bán cô đến núi sâu rừng già, bán cho tên đàn ông già...

Đến lúc đó đàn ông già dùng xích sắt khóa cô lại, còn có thể trốn cái rắm!

Tống Nguyệt cúi đầu, hai tay bị dây thừng trói lại.

Trong phòng không có người trông coi, phải chạy thôi!

Cô vừa muốn có động tác, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.

Tống Nguyệt vội vàng nhắm mắt lại, duy trì động tác ban đầu.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Hai người đàn ông đi vào, một cao một thấp.

Cao nhìn hướng chỗ Tống Nguyệt một cái, "Mày có phải cho nhiều thuốc rồi hay không? Người sao còn chưa tỉnh?"

"Không thể nào?"

"Mày nói xem đã cho bao nhiêu thuốc? Có phải là một viên hay không?"



"Là một viên à?"

"Một viên hẳn là đã tỉnh rồi? Sao chút động tĩnh cũng không có......"

"Đừng nói có xảy ra chuyện chứ!"

“!”

“!”

Đây chính là do đại ca lừa tới làm vợ, nếu xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ đều không chịu nổi!

"Đi xem thử!"

Tống Nguyệt nghe tiếng nói chuyện và tiếng bước chân đi tới, lông mi khẽ run vài cái.

Tiếng bước chân từ xa tới gần, đi tới trước mặt cô dừng lại, khoảng cách cũng chỉ gần trong gang tấc.

Hai người đều tiến về phía trước, không để ý nên đầu hai người đυ.ng vào nhau.

A!

Cao bị đυ.ng vào mắt, đau đến hít ngược một hơi, che mắt lui về phía sau hai bước.

Tên lùn xoay người xin lỗi, "Anh Hắc, chúng ta không phải......"

Cao thô bạo nói, "Đừng con mẹ nó xin lỗi, mau nhìn xem còn thở hay không!"

"Được được được!” Tên lùn luôn miệng trả lời, quay đầu nhìn về phía cô gái.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gái, gã ta không nhịn được nuốt nước miếng, đưa tay thăm dò hơi thở.

Xem thử.

Không có?!

Đồng tử tên lùn co rụt lại, run rẩy quay đầu, "A...... giống......"

Khoảnh khắc gã ta quay đầu lại.



Tống Nguyệt khẽ nhắm mắt lập tức mở ra, há mồm cắn vào ngón tay tên lùn.

Tên lùn kêu thảm một tiếng: "A!"

Tống Nguyệt mạnh mẽ đứng dậy, đập đầu vào bụng người đàn ông thấp bé.

Người đàn ông thấp bé không hề phòng bị, bị đυ.ng lui về phía sau vài bước, thân hình bất ổn ngã ngửa, đầu nặng nề dập trên mặt đất.

Thình thịch!

Tống Nguyệt nhắm chuẩn lối ra, co cẳng bỏ chạy.

Mới đi được hai bước.

Người đàn ông cao che mắt phải vọt ra, ngăn cản đường đi của cô, "Đồ đàn bà thối!"

Ánh mắt Tống Nguyệt mãnh liệt, một cước đá vào hạ bộ người đàn ông cao.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết thê lương xông thẳng lên trời.

Người đàn ông cao lớn hai chân mềm nhũn, nặng nề quỳ gối trước mặt Tống Nguyệt.

Tống Nguyệt mắt nhanh chân nhanh, lại một cước đá vào vai người đàn ông cao lớn.

Trong nháy mắt người đàn ông cao lớn ngã xuống đất, Tống Nguyệt nhảy dựng lên, chạy như bay ra ngoài......

Đi qua trước cái bàn rách, liếc mắt quét tới đoản đao trên bàn.

Tống Nguyệt đưa hai cổ tay bị trói nắm qua, cầm lấy đoản đao chạy như bay ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng.

Ánh mắt Tống Nguyệt nhanh chóng quét qua một vòng.

Bên phải còn có phòng, có đèn đuốc, xem ra những tên côn đồ khác và những cô gái khác đều ở trong phòng kia.

Bên tay trái là đường lớn, có một chiếc máy kéo đang đỗ.