Chương 61: Mì gạo vàng nổ bánh ngọt (3)

Cô đã tự mình đến phòng quản lý nhà đất, tự mình đến tìm hàng xóm để ký tên, rồi tự mình giúp xây nhà, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ở nhờ.

Nhìn cái miệng này thật là lợi hại.

Nhưng cô không nói, chỉ khẽ cụp mắt xuống và im lặng chờ đợi.

Trên đời này, có một số thứ mà bạn phải liều mạng vươn tay để giành lấy, nhưng có một số thứ người ta thực sự không muốn cho đi, vì vậy nếu bạn cố chấp đòi hỏi thì thật không ý nghĩa gì cả?

Căn phòng lập tức yên tĩnh, ngoại trừ tiếng ấm đun nước trên bếp than, đang sôi ùng ục bốc lên hơi nước nóng.

Trần Thúy Nguyệt đứng dậy, đem nước nóng đổ vào trong phích.

Hơi nước nóng bốc lên trắng xoá tạo thành một cột hơi nước, phát ra tiếng lộp độp.

Trần Lộ mỉm cười, cô cảm thấy mình có ý kiến

hay, xem ra người nhà họ Cố không ai phản đối.

Ai biết lúc này Cố Dược Hoa lại lên tiếng: "Tại sao phải phiền phức như vậy!"

Cậu ấy vừa nói như thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu ấy.

Cố Dược Hoa cười ha hả nói: "Cả nhà, tính toán nhiều như vậy có lợi ích gì, đừng có cản trở gây khó dễ nữa, chị gái của con muốn xây nhà, con sẽ chuyển gạch và đòn tay cho chị ấy! Trong khu phố của chúng ta, ai không muốn để cho chị ấy xây, con sẽ tới gặp họ để nói chuyện với họ! Không tin, xây có cái nhà mà làm khó nhiều như thế! "

Mấy lời này chỉ là cậu ấy tùy tiện nói ra, nhưng sau khi nói đến câu cuối cùng thì ngữ khí mang theo mấy phần hung ác của một thanh niên không sợ trời không sợ đất.

Cố Toàn Phúc đặt chiếc bình trà trong tay xuống, nhìn thoáng qua con trai mình, sau đó nói: "Cuối cùng cũng nghe được một câu tiếng người ."

Cố Toàn Phúc vừa nói lời này ra, ở đây ngoại trừ Cố Dược Hoa và Cố Thuấn Hoa, thì những gương mặt khác đều rũ xuống.

Cố Toàn Phúc nói: "Nhà chúng ta có tất cả ba người con, trong nhà có hai phòng chính và một gian phụ bên ngoài do tôi đóng tạm. Bây giờ có ba phòng, Thuấn Hoa không muốn gì cả, chỉ muốn dùng đất chỗ lều địa chấn để xây nhà, cái lều địa chấn đó mặc dù chúng ta đang dùng nhưng thật sự cũng không phải của chúng ta. Tôi thấy nhà lão Tô cũng đang để ý đến, muốn dùng mảnh đất ở đó để xây nhà. Ở đây ai giành được thì là của người đó, Thuấn Hoa có bản lĩnh giành được thì là của nó, đều là người trong nhà đừng có đưa ra mấy cái chủ ý xấu xa nữa."

Khi Cố Toàn Phúc nói đến "chủ ý xấu xa", khuôn mặt Trần Lộ liền đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ.

Cô ta luôn cảm thấy ông chú này không thích mình, bây giờ lại càng chắc chắn hơn.

Cô ta nghiến răng, nghĩ rằng mình đã thật sự nhìn thấy ma, còn cô chỉ là một con rùa già trong đại tạp viện, bị mọi người xem thường còn chưa đủ sao?

Trần Thúy Nguyệt nghĩ về điều đó, cũng đúng, cái lều địa chấn kia không thuộc quyền sở hữu của riêng bà, tiếng nói của gia đình bà trong đại tạp viện so với với nhà họ Tô kém quan trọng hơn nhiều, nhà họ Tô muốn dùng mảnh đất đó để xây nhà, bà căn bản không tranh giành lại người ta, bây giờ Thuấn Hoa muốn dùng đến, cô tự mình đi giành lấy, nếu cô giành được thì nó là của cô, bà cũng không nên xen vào.

Con gái có thể tự mình chiếm được một chỗ ở, cũng là để giảm bớt gánh nặng cho chính gia đình bà.

Bên cạnh đó, Trần Thúy Nguyệt nhìn hai đứa trẻ non nớt, cũng đau lòng cho con gái!

Trong lòng suy nghĩ điều này, bà cũng không nói thêm cái gì cả.

Phùng Tiên nhìn tình cảnh này, nhíu mày, cười, kéo dài giọng nói: "ây do, chị, anh rể, nhà chị dám cho đất con gái để ở chung, thật là hiếm có!

Cố Toàn Phúc liếc nhìn Phùng Tiên, chậm rãi nói một câu: "Tôi còn dám nuôi con cho em rễ, vậy thì con gái của tôi, sao tôi lại không dám giúp."

Câu này có thể coi là đang chọc phải tổ ong bắp cày.

*************

Phùng Tiên cảm thấy xấu hổ, bà ta che mặt khóc lóc, làm ầm ĩ cả lên, hàng xóm đều đến khuyên can, cuối cùng gia đình này bỏ đi, gia đình kia cũng yên tĩnh.

Trần Thúy Nguyệt cũng khóc đến sướt mướt, bà cảm thấy người đàn ông của mình nói ra những lời như vậy, đời này của bà sống vô ích, không có nghĩa lý gì, chết đi cho xong.

Khi bà ấy đang khóc như thế, Cố Thuấn Hoa đã đưa bọn trẻ ra gian ngoài để ngủ, Cố Dược Hoa thì trốn trong phòng sau, chỉ còn lại người duy nhất là Cố Toàn Phúc, tâm trạng ủ rũ, không lên tiếng, bà ấy muốn khóc, thì khóc, ông ấy không quan tâm.

Cuối cùng, bản thân Trần Thúy Nguyệt cũng cảm thấy buồn chán, thở dài.

Ngày hôm sau, đến giờ nấu cơm vẫn là nấu cơm, nhưng mà mặt mũi lúc nào cũng rũ rượi, không khí trong nhà u ám, không ai thích nói nhiều

Cố Thuấn Hoa bỏ qua chuyện này, cô cảm thấy tính khí của mẹ mình cũng nên chấn chỉnh.

Xem đi, đến cả cha của cô cũng không thể chịu đựng được nữa rồi.

Người mẹ này, có thể thức tỉnh là may mắn của bà, nếu không thức tỉnh cô cũng không ép buộc để làm gì, dù sao chuyện gì tự bản thân cảm thấy thoải mái là được, sau này già, cô vẫn sẽ chăm sóc, đây coi như là làm tròn bổn phận của một người con gái.

Cô mặc quần áo cho hai đứa trẻ, khoác thêm một chiếc áo khoác dày dặn, đội chiếc mũ len nhỏ màu đỏ rồi dắt bọn trẻ ra ngoài.

Khi bọn trẻ đến thủ đô, vẫn chưa được ra ngoài nhiều, nên cô dẫn chúng đi dạo xung quanh hàng rào lớn, nhìn cửa trước của lầu quan sát, rồi dẫn chúng đến bưu điện để gửi sách cho Nhậm Canh Niên.

Sau khi gửi sách, liền đến nhà Vương Tân Thụy.

Vương Tân Thụy nhìn thấy hai đứa trẻ thì rất thích, mẹ của Vương Tân Thụy cũng thích, chỉ là con gái còn chưa có chồng, nên bà ấy rất mong con gái lấy chồng và sinh con.

Sau khi ra khỏi nhà của Vương Tân Thụy, Cố Thuấn Hoa lại đến văn phòng thanh niên trí thức để hỏi về vấn đề việc làm, nhưng người ta vẫn chưa có việc gì cả, vì vậy để cô trở về tiếp tục đợi tin.

Cô cũng không vội, dù sao hiện tại mà có việc làm thì cô cũng không làm được, bây giờ vẫn còn phải nghĩ biện pháp xây nhà, còn chuyện xây nhà thì phải tìm cơ hội thích hợp để nói với tất cả mọi người.

Cứ kéo dài như vậy, mãi cho đến ngày thứ ba, bên bưu điện phát một bức điện tín tới, nó được gửi bởi Nhậm Canh Niên, với hai từ đơn giản trên bức điện tín: "Gọi lại"

Thấy vậy, Cố Thuấn Hoa vội vàng chạy đến bưu cục điện thoại để gọi điện, lần này cuộc gọi phải mất một tiếng đồng hồ, sau khi kết nối, Nhậm Canh Niên nói thẳng: "Đoàn xe của Cao Tuấn dự kiến

ngày mai sẽ đến thủ đô, anh đã kiểm tra rồi qua bản đồ ở thủ đô, bọn họ sẽ đi ngang qua ga xe lửa Phong Đài, gần nhà em, em tranh thủ thời gian, chuẩn bị kỹ càng để lấy than đá. "

Cố Thuấn Hoa kích động: "Được rồi, em sẽ tìm hai xe ba gác đi kéo!"

Nhậm Cạnh Niên dừng một chút, lại nói: "Một tấn, đã được vận chuyển."

Cố Thuấn Hoa: "Hả?"

Nhậm Canh Niên: "Giá nội bộ là hai mươi ba nhân dân tệ một tấn, đã được vận chuyển đến thủ đô, sẽ đến nơi vào ngày mai."

Cố Thuấn Hoa: "Nhanh như vậy à!"

Cô đang nghĩ cái này không biết bao giờ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Cô lúc này vui mừng khôn xiết, lần này, chuyện xây nhà của cô không thành vấn đề! Một tấn than đá, giữ lại chính mình dùng, còn lại thì cho mọi người một ít, đến lúc đó cô xây nhà trong đại tạp viện, ai còn có thể nói một chữ "Không"!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Về giá than, năm 1979, giá bán than thương phẩm bình quân ở các xí nghiệp than tài chính trung ương là 23 nhân dân tệ, giá xuất xưởng là 21 nhân dân tệ, năm 1990 giá này là 61 nhân dân tệ, năm 2010 là khoảng 450 nhân dân tệ.

Một tấn than nhìn thì có vẻ nhiều nhưng thực ra chỉ được vài trăm viên, nếu đốt trong mùa đông, một ngày đến bảy tám viên, thì xong mùa đông cũng hết.

Theo cách này, đốt than, sưởi ấm trong một mùa đông vào khoảng năm 1980 đã lên tới hàng chục nhân dân tệ, đây dường như là một mức giá bình thường.