Chương 58: Kẹo mυ'ŧ hương cam (2)

Nghiêm Sùng Lễ, đây chính là vị giáo sư mà cô sẽ kết hôn trong cốt truyện của cuốn sách.

Cô chăm chú lật giở các cuốn sách, hầu như cuốn nào cũng có chữ ký, một số không phải chữ ký mà là con dấu.

Cô phát hiện ra, cô thậm chí còn biết rõ rằng con dấu của Nghiêm Sùng Lễ giống như ấn của vua chúa, được làm bằng vàng và tinh xảo, trên đó có hoa văn củ cải chạm khắc rõ ràng, Sau khi viết xong một bức thư pháp và vẽ xong một bức tranh, anh ta đã ấn nó lên, bằng một phong thái tự do, tự tại.

Người phụ nữ bán sách cũ nhìn thấy vẻ mặt cô, nghĩ là cô hối hận nên vội vàng nắm chặt tiền lẻ trong tay: "Sách này hay lắm, vừa rồi tôi đã cho cô xem kỹ, cô đã mua rồi thì không được trả lại đâu."

Cố Thuấn Hoa hít một hơi thật sâu, bỏ sách vào túi vải đen, nhẹ nhàng nói: "Tôi đâu có ý định trả lại."

Nói xong, cô mang những cuốn sách bước ra khỏi phố Phúc Trường.

Trên đường về nhà, trời cũng đã trễ lắm rồi, Cố Thuấn Hoa mang theo một túi sách cũ, nghĩ xem nên làm sao với những việc này.

Ai có thể nghĩ tới, đời này cô lại đi mua tài liệu tham khảo học tập cho người chồng cũ đã ly hôn, lại mua đúng sách của người đàn ông mà cô sẽ tái hôn trong cốt truyện.

Cô tính toán thời gian, ước chừng bây giờ Nghiêm Sùng Lễ có lẽ vẫn đang chăn cừu ở nông thôn, nhưng anh ta sẽ sớm trở lại thủ đô.

Cô đã từng cho rằng cuộc sống của cô không nên dựa theo cốt truyện của quyển sách này, cô sẽ tự chăm sóc con cái của mình và sẽ cùng Nhậm Canh Niên vượt qua khó khăn, cùng nhau nuôi dạy con cái.

Nhưng mà, bây giờ xem ra, cốt truyện trong sách dường như có sức mạnh bí ẩn nào đó, lại để cô tiếp xúc với Nghiêm Sùng Lễ.

Trời đã nhá nhem tối, vào một buổi tối mùa đông không gió, vạn vật thờ ơ và lạnh lẽo, trên cây lộc vừng đã rụng gần hết lá, chỉ còn lại vài chiếc lá vàng khô héo đứng lặng lẽ.

Cố Thuấn Hoa cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi trong tay, cuối cùng bước đến góc tường ở ven đường, lấy sách ra, xé tờ giấy có tên Nghiêm Sùng Lễ trên trang tiêu đề.

Sau khi xé xong, cô cho cuốn sách vào túi và đi về phía trước, cô bước đến một nhà vệ sinh công cộng, thấy xung quanh không có ai, cô ném trang tiêu đề vừa xé đi.

Thành thật mà nói, bên trong quyển sách kia, Nghiêm Sùng Lễ, anh ta luôn đối xử tốt với cô, sau này rắc rối giữa Tô Kiến Bình và cô cũng xem như là cô có lỗi với anh ta.

Cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cuốn sách này. Cô nghĩ rằng bản chất của cô không xấu, làm việc luôn dựa trên nguyên tắc. Ít nhất cô không hai mặt, cũng không thấy lợi quên nghĩa, nhưng trong cuốn sách đó, cô lại là một người đứng núi này trông núi nọ, luôn có thể làm ra những chuyện không biết xấu hổ.

Rõ ràng, hai người đàn ông đều rất tốt, nhưng cô lại thấy rất có lỗi và cắn rứt.

Hoàn toàn.

Nhưng——

Cố Thuấn Hoa nắm chặt tay thành nắm đấm, cười chế nhạo một tiếng.

Mẹ kiếp!

Quyển sách kia là quyển sách kia, cô là cô.

Đời này, cô chưa thấy qua Nghiêm Sùng Lễ, chưa bao giờ biết Nghiêm Sùng Lễ, cũng không bao giờ thấy có lỗi với Nghiêm Sùng Lễ, ngược lại, cô đã cùng Nhậm Cạnh Niên sinh hai đứa bé.

Vì vậy, cô chỉ chịu trách nhiệm cho những gì cô đã làm, còn những người và những điều trong cuốn sách?

Cút hết đi!

Cố Thuấn Hoa bước xuống một cái, khiến con đường đất chật chội vang lên âm thanh uỳnh uỳnh.

Phải làm sao đây, cô rõ ràng không hề biết Nghiêm Sùng Lễ.

**********

Trời đã xế chiều, bưu điện đóng cửa và không có cách nào để gửi sách được, nên Cố Thuấn Hoa đã mang sách về Đại tạp viện.

Lúc trở về, đã đến giờ nấu cơm, nhà hàng xóm tiếng xoong nồi kêu leng keng, khói bốc ra từ cửa sổ, lũ trẻ con chạy đùa vui vẻ ngoài sân, còn hai đứa con của cô cũng đang chơi đùa với mọi người.

Bà cụ Đồng ngồi trước cửa sổ trêu con mèo già, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mấy đứa nhỏ, thấy Cố Thuấn Hoa đi tới, bà cười nói: "Cháu đã về rồi à?"

Cố Thuấn Hoa và bà cụ Đồng nói vài câu, biết bọn trẻ hôm nay đều vui vẻ: “Hai đứa trẻ ngoan hiền, hàng xóm đều thích, đám trẻ con cũng vây quanh. "

Cố Thuấn Hoa nghe vậy bật cười, lại đề cập đến kế hoạch xây nhà của mình, nghĩ muốn bàn bạc với bà cụ Đồng trước, bà cụ Đồng suy nghĩ một chút: "Thật ra, miếng đất đó vốn là của cháu, hiện tại xây nhà cho bọn trẻ cũng là hợp tình hợp lý, ở trong viện này nhà ai có khả năng mà lại không muốn mở rộng nhà cửa chứ? Cháu muốn xây nhà, những nhà khác đương nhiên không có gì đáng nói, chỉ có nhà họ Tô, bọn họ cũng đang ngấp nghé mảnh đất này, chỉ sợ rằng không dễ dàng nhượng bộ đâu!"

Cố Thuấn Hoa: "Bây giờ trước tiên cứ xin chữ ký của những nhà khác, về phần nhà họ Tô, cháu sẽ nghĩ biện pháp sau."

Bà cụ Đồng suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tuy rằng nói khó làm nhưng không có nghĩa là không thể làm. Bà sẽ nói với lão Phan, để có chuyện gì sẽ nhờ ông ấy đứng ra giúp, nhà họ Tô cho dù có năng lực, nhưng có lão Phan ở sau lưng chống đỡ cho cháu, họ sẽ không dám làm bừa."

Cha của Tô Kiến Bình tên là Tô Đại Mãnh, lúc còn trẻ, ông ta rất chăm chỉ kéo xe ba gác, khi gặp một tên côn đồ suýt gϊếŧ chết ông ta, chính lão Phan đã cứu giúp, sau này Tô Đại Mãnh cưới vợ. Sau giải phóng, lại may mắn trở thành lái xe.

Vì vậy, cho dù Tô Đại Mãnh có năng lực đến đâu, thì trước mặt lão Phan, cũng phải cúi đầu ngoan ngoãn mà gọi một tiếng gia gia.

Thế hệ lớn tuổi chú trọng đức tính chính trực, đi đâu cũng phải nhớ ơn cứu mạng.

Cố Thuấn Hoa thực sự cũng nghĩ đến điều này: "Bà nội Đồng, vậy bà hãy giúp cháu nói với lão Phan trước một tiếng. Nếu cháu làm được điều này, cháu sẽ có một nơi để ở."

Bà cụ Đồng mỉm cười chỉ ra ngoài cửa sổ: "Nhìn xem, lão Phan của cháu đang cùng mấy đứa nhỏ chơi đùa. Lúc nhỏ ông ấy rất thích cháu, hiện tại cũng muốn nhìn thấy cháu có cuộc sống tốt, làm sao có thể không đồng ý được, cháu đừng lo lắng bà sẽ nói chuyện với ông ấy về điều này. "

Cố Thuấn Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong trí nhớ của cô, lão Phan là một ông già nghiêm khắc, khuôn mặt thẳng thắn và không bao giờ thích cười. Cô thực sự có chút sợ lão Phan, nhưng bây giờ ông ấy lại đang làm đại bàng cho lũ trẻ và nhăn mặt làm tất cả những thứ kỳ lạ cho bọn trẻ vui."

Có thể là khi lớn tuổi rồi sẽ liền thích trẻ con.

Cố Thuấn Hoa đứng dậy muốn rời đi, bà cụ Đồng cố gắng nhét cho cô một gói đồ ăn , Cố Thuấn Hoa nhìn một chút, là bánh chiên. Đây cũng là một món ăn vặt của người Bắc Kinh xưa, mì gạo vàng được luộc với nước sôi, thêm trứng gà và đường, sau đó chiên lại với mỡ bò.

Bánh này chiên xong, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm ngọt, rất ngon, đây cũng là món ăn vặt mà khi còn nhỏ Cố Thuấn Hoa rất thích.

Cố Thuấn Hoa ngạc nhiên, có chút vui mừng: "Bà ơi, sao bà vẫn làm cái này?"

Bà cụ Đồng trộm cười: "Mấy ngày trước bà còn ít bột bắp nên lấy đổi mì gạo vàng, vừa hay còn ít mỡ bò nên mới chiên cái này. Cháu ăn đi, mang về chia cho bọn trẻ, nhanh cất đi đừng để ai nhìn thấy."

Vừa cười bà vừa nói: "Nhìn lũ trẻ trong viện của chúng ta, đứa nào cũng ham ăn, bà không nỡ để chúng ăn!"

Cố Thuấn Hoa nhìn bà cười đến như thế, cũng liền không nhịn được cười, một già và một trẻ, bà cụ Đồng đã lớn tuổi, nhưng tính tình lại giống như trẻ con vậy.

Cô là một đứa trẻ chưa bao giờ được nuông chiều, vì vậy cô có vẻ tham lam lạ thường mùi vị được nuông chiều một mình, cho nên khi có thứ gì tốt, bà sẽ không cho người khác mà lén lút nhét cho cô!

Cô nhớ tới những thứ này, mắt có chút ươn ướt, không khỏi nắm tay bà cụ Đồng: "thôi, cháu sẽ mang về ăn, cháu thích ăn cái này, cực kỳ thích."

Bà cụ Đồng đưa tay, xỉ lên trán cô: "Nhìn cháu đi, đứa nhỏ ngốc này, thật là tham ăn, từ nhỏ đã vậy, ra ngoài mấy năm, tính tình vẫn không thay đổi!"

Khi cô từ chỗ bà cụ Đồng đi ra, hoàng hôn mùa đông chiếu vào người thật ấm áp, tiếng cười nói ồn ào của bọn trẻ lan ra khắp sân, trong lòng cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trong cuộc sống, đôi khi cô suy nghĩ xa vời, cảm thấy mình có quá nhiều ân hận và phải chịu quá nhiều đau khổ, nhưng khi nhìn lại thì thực sự cô đã đạt được rất nhiều. Tuổi thơ cũng không phải chưa từng có ngọt ngào và hạnh phúc.