Chương 54: Cháo điện thoại (2)

Nhưng đồ dùng trong nhà cũng cần có gỗ, vậy gỗ ở đâu ra, những người có thể giúp, cô cũng đều đã nghĩ qua, dù sao gần như toàn bộ số gỗ trong và ngoài thủ đô, đều đã bị vơ vét hết rồi, thậm chí có người còn đào cả mộ tổ tiên để lấy gỗ quan tài.

Lúc này, ai lấy được gỗ, người đó chính là bá chủ.

Bởi vì điều này, Cố Thuấn Hoa đương nhiên không mong đợi có thể tìm được gỗ ở tại thủ đô, cô đặt tầm mắt của mình đến khu rừng núi Đại Hưng.

Nghĩ đến núi Đại Hưng cũng là có lí do.

Có sáu sư đoàn trực thuộc binh đoàn Nội Mông. Ba sư đoàn đóng quân ở phía tây nam của Nội Mông, bao gồm liên đoàn sở tại hồ Ba Ngạn, ba sư đoàn còn lại chủ yếu đóng quân ở vùng trung bộ Tích Lâm Quách Lặc, tuy nhiên một số binh lính của sáu sư đoàn lại đóng quân tại những nông trường trong địa phương, nông trường nằm ở phía đông bắc của Nội Mông, giáp với dãy An Sơn và Đại Hưng ở phía đông, nơi có những khu rừng bạch dương rộng lớn.

Trước kia toàn bộ số gỗ mà binh đoàn cần để dựng phòng ở đều do bộ xây dựng điều động và phân phối đến các binh đoàn, sau đó binh đoàn bị thu hồi, nông trường ban đầu thuộc về cục quản lý nông nghiệp và đồng cỏ ở khu tự trị Nội Mông, tuy nhiên, chế độ lên lịch giao hàng gỗ bạch dương vẫn được giữ nguyên như trước.

Bởi vì Nhậm Cạnh Niên biết lái xe, nên thường xuyên sẽ vận chuyển củ cải đường và đặc sản địa phương đến nhà ga Lưu Triệu, sau khi dỡ gỗ xuống, các xe tải chở gỗ sẽ đem củ cải đường vận chuyển đến bộ xây dựng ở nông trường, có một lần xảy ra sự cố, anh ấy đã cứu được người điều vận, đối phương vô cùng biết ơn anh ấy.

Cũng vì lần suýt mất mạng đó, người kia được chuyển sang phụ trách điều động đường sắt các toa xe vận chuyển hàng hóa của bộ xây dựng.

Trên dãy núi Đại Hưng có một lượng lớn gỗ, lại có một người bạn làm nhiệm vụ điều động đường sắt, muốn lấy được gỗ không khó.

Cố Thuấn Hoa đi vào bưu cục, viết đơn điện thoại, đợi ba mươi phút sau, liền được kêu tên, gọi điện thoại đến Ngũ Nguyên giếng mỏ.

Lần này không may mắn như lần trước, cô gọi nhưng anh ấy không nghe máy, khi nói rõ với người trực điện thoại là muốn gọi cho ai, họ yêu cầu cô gọi lại sau, nói rằng Nhậm Canh Niên đang ở bên ngoài, sẽ báo lại với anh ấy.

Cố Thuấn Hoa liền cúp điện thoại.

Tiền điện thoại rất đắt, Cố Thuấn Hoa rất tiết kiệm, đương nhiên không dám tùy tiện gọi lại, sợ nếu gọi không gặp được Nhậm Canh Niên sẽ phí tiền điện thoại.

Cho nên cô đợi khoảng hai mươi phút sau mới điền vào đơn điện thoại, viết tên thành phố và số điện thoại, nhưng không ngờ, lần này đợi hai mươi phút cũng không có kết nối.

Cố Thuấn Hoa chạy đến hỏi, thì người trực điện thoại rất tức giận nói: "Tổng đài thành phố có người, xếp hàng, chờ chút nữa đi!"

Cố Thuấn Hoa không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Lần này đợi chừng nửa tiếng, cuối cùng cũng gọi được. Đã hơn một giờ kể từ khi Cố Thuấn Hoa thực hiện cuộc gọi đầu tiên.

May mắn thay, sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia chính là Nhậm Canh Niên, hiển nhiên, Nhậm Canh Niên luôn ở bên cạnh chiếc điện thoại.

"Có chuyện gì sao?" Nhậm Cạnh Niên căng thẳng hỏi.

Không trách anh ấy suy nghĩ nhiều, hôm trước cô mới gọi điện thoại, hôm nay lại gọi nữa, tiền điện thoại đắt như vậy, không có chuyện gì quan trọng cô sẽ không tùy tiện gọi.

Cố Thuấn Hoa bật cười khi nghe thấy giọng anh: "Xong rồi."

Nhậm Cạnh Niên: "Xong cái gì?"

Giọng điệu Cố Thuấn Hoa có chút tự mãn: "Chuyện đăng ký Hộ khẩu."

Nhậm Cạnh Niên: "Hộ khẩu của hai đứa trẻ cũng có thể làm được sao?"

Cố Thuấn Hoa: "Vô cùng thuận lợi, đã lấy được sổ hộ khẩu, của em và các con đều làm được."

Nhậm Cạnh Niên trầm mặc một lát, mới nói: "Rất tốt, được như vậy cũng yên tâm."

Bất kể như thế nào, hai đứa trẻ đăng ký được hộ khẩu ở thủ đô, có nghĩa hai đứa trẻ sẽ là người của thủ đô, không cần phải ở lại giếng mỏ để sống một cuộc đời khổ sở nữa.

Đầu năm nay, vai trò của hộ khẩu và lương thực vô cùng quan trọng, nó có thể khiến cho người khác gặp khó khăn.

Cố Thuấn Hoa: "Hôm nay em cũng làm được một việc nữa."

Nhậm Cạnh Niên: "Việc gì?"

Cố Thuấn Hoa cười nói: "em đến văn phòng quản lý nhà đất để hỏi về việc xây nhà."

Vừa nói, cô vừa kể kết quả cuộc thảo luận của mình với quản lý nhà đất.

Nhậm Canh Niên: "Vậy thì em hãy tìm cách mua vài thứ để tặng quà cho mấy người hàng xóm trong đại tạp viện, nếu không thì e rằng mọi người sẽ không đồng ý."

Cố Thuấn Hoa: "em hiểu rồi, họ đều là những người hàng xóm mà em quen biết từ thuở nhỏ. Em rất hiểu tính cách của họ, chỉ là xây nhà cần có gỗ, ở thủ đô quá hút hàng, em không thể kiếm được gỗ."

Nhậm Cạnh Niên nhân tiện nói: "Việc này rất dễ xử lý, anh sẽ gọi điện thoại cho lão Từ, để anh ấy tìm giúp cách giải quyết, việc này chắc không khó đâu, trước đây anh đã có liên lạc với anh ấy, anh ấy nói rằng bây giờ anh ấy đang phụ trách điều hành vận chuyển hàng hóa của xưởng gỗ trên cả nước."

Cố Thuấn Hoa: "Vậy thì tốt quá, anh cùng anh ấy nói chuyện một chút, tận dụng cơ hội để nhờ giúp đỡ, không cần nhiều, chỉ cần mấy cây làm đòn tay là được rồi."

Hai người cứ như vậy thương lượng về vấn đề tìm gỗ, trong khi nói chuyện, họ đề cập đến tình hình hiện tại.

Không hiểu sao, cả hai người đều trầm mặc xuống , không lên tiếng.