Đối với những người bạn từ nhỏ này, trong lòng cô vẫn rất cảm kích, lúc nhỏ như vậy, sau này cũng vậy.
Nhưng đối với Tô Kiến Bình, cô lại không thấy thoải mái lắm.
Cảm giác không thoải mái này cũng không phải là vì Kiều Tú Nhã.
Bên trong quyển sách, sau khi cô ly hôn, cô liền được Kiều Tú Nhã giới thiệu cho một cái đối tượng, lại phát hiện đối phương đã ly hôn còn hay đánh vợ, bà ta đã giấu giếm không chịu nói thật với cô, cô tức đến muốn gϊếŧ người, vừa hay lúc này gặp được giáo sư, giáo sư giúp cô không ít việc, cô liền cùng giáo sư chung chuyến tuyến, không bao lâu liền kết hôn.
Vì cái này, Kiều Tú Nhã tức không nhịn nổi, không biết sau lưng Cố Thuấn Hoa đã nói không biết bao nhiêu lời khó nghe, Tô Kiến Bình vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ, về sau cô cùng giáo sư chung sống, Tô Kiến Bình thỉnh thoảng vẫn tìm đến, trước sau cũng không muốn cô sống yên ổn.
Sau đó Tô Kiến Bình kết hôn, cưới cô gái là Hồ Hiểu Tĩnh, Hồ Hiểu Tĩnh không biết làm sao lại tìm thấy những bức thư Tô Kiến Bình đã viết, toàn là viết cho Cố Thuấn Hoa .
Hồ Hiểu Tĩnh làm loạn một trận, huyên náo đến giáo sư đều biết , nói Tô Kiến Bình cùng Cố Thuấn Hoa có gian tình, Cố Thuấn Hoa tức giận đến mức muốn gϊếŧ người, bảo Tô Kiến Bình giải thích rõ ràng, nhưng Tô Kiến Bình ở trước mặt giáo sư cùng Hồ Hiểu Tĩnh, vậy mà lại đỏ mắt nói, Thuấn Hoa, chuyện của hai ta, chỉ có thể hai ta biết.
Hướng đi này đúng là không thể lường, mọi chuyện bị làm lớn ra, Cố Thuấn Hoa cùng giáo sư suốt khoảng thời gian cũng không yên ổn, làm ầm ĩ mấy lần, rốt cục ly hôn.
Sau khi Cố Thuấn Hoa ly hôn, nhớ tới Tô Kiến Bình liền muốn cho anh ta một cái tát.
Đây là kịch bản trong sách, mà đáng hận chính là, quyển sách kia bên trong, đối với chuyện này mà đánh giá là "Một cô gái nếu không ngỏ ý hồi đáp lại, thì có người con trai nào sẽ một mực nhớ đến nỗi dù cô gái đã có con vẫn muốn cưới, Cố Thuấn Hoa cùng Tô Kiến Bình ở giữa, ai có thể nói rõ được đâu, hai người đến cùng như thế nào, sợ là chỉ có hai người trong lòng mình mới biết".
Cố Thuấn Hoa nhớ lại những lời này, tức giận đến đau hết ruột gan, cô và quyển sách này cùng tác giả có thù sao, về phần trong bóng tối nhất định phải tổn thương cô?
Hiện tại bây giờ đối mặt với Tô Kiến Bình, cô vẫn là không có cảm tình gì.
Có lẽ năm đó thời điểm trong quá khứ rời đi thủ đô Nội Mông binh đoàn, cô vẫn còn là một thiếu nữ ngây ngô trong sáng, nhưng sự ngây thơ mà đơn giản, thuần khiết ấy đã sớm bị nghiền sạch, gió thổi không còn sót lại chút gì.
Cô hiện tại trong đầu chỉ có hộ khẩu cùng phòng ở.
Cảm nhận được Cố Thuấn Hoa đối với Tô Kiến Bình có chút lạnh nhạt, anh nhíu nhíu mày, không nói chuyện, mấy người bạn từ nhỏ hàn huyên một hồi, phát hiện không còn sớm, liền chào nhau về.
Cố Thuấn Hoa đi qua nhà vệ sinh công cộng.
Đại tạp trong viện không có nhà vệ sinh riêng, người trong viện chỉ có thể đi bên trên trong ngõ nhà vệ sinh công cộng.
Nhà vệ sinh công cộng cũng không xa lắm, đi khoảng hơn hai trăm mét mà thôi
Cô đi vệ sinh xong liền đi trở về, vừa đến cổng đã thấy một bóng người, chính là Tô Kiến Bình.
Trời Mùa đông, cây khô héo nhánh, trơ ra cả thân cây, cánh cửa lớn sừng sững như dãy núi, an tĩnh hé mở.
Tô Kiến Bình cứ như vậy đứng trang nghiêm trước cửa, trên đầu đội nón nhung bằng lông dê, người thì khoác áo nỉ bông, yên lặng nhìn qua Cố Thuấn Hoa, trong mắt anh phảng phất sự chờ đợi rất lâu rồi.
Cố Thuấn Hoa nhìn người con trai trước mặt.
Bình tĩnh mà xem xét, nhìn người con trai này từ trên xuống dưới, người kia sau đó bước lên ba bước, đôi giày da đều là da thật , sáng loáng.
Bốn mắt nhìn nhau, cả bầu không khí đều tràn ngập tình cảm.
Cố Thuấn Hoa cười khẽ: " Anh Kiến Bình, anh cũng cần đi vệ sinh sao? Tay lớn tay nhỏ? Mang giấy sao?"
Tô Kiến Bình sững sờ.
Cố Thuấn Hoa chìa tay ra trước, một mặt hào phóng: "Em mang nhiều lắm, có lấy không?"
Tô Kiến Bình lời muốn nói lại nuốt ngược vào trong.
Mấy năm không gặp muốn nói lại thôi, yên tĩnh một lúc, trong mắt tràn ngập thất vọng, tất cả đều biến thành tay lớn tay nhỏ và giấy vệ sinh.