Mọi người còn góp tiền mua một chút đồ ăn, có lư đả cổn, Đường Nhĩ Đóa còn có gạo nếp đầu, xách hẳn một túi lớn, nhìn thấy hai đứa bé lớn lên tốt khoẻ, bọn họ ai cũng đều mừng thay cho cô, liền lấy bánh chia cho hai đứa trẻ ăn.
Hai hài tử một chút nhìn trúng Đường Nhĩ Đóa, cái này kỳ thật là bánh quai chèo mật, dùng mật cùng đường đỏ làm ra, lại dùng dầu phộng nổ. Cốt Đóa Nhi đã mua mấy thứ đó ở Nam Đến Thuận Đường Nhĩ Đóa, nam đến thuận là cửa hàng uy tín lâu năm, từ nhà Cố Thuấn Hoa đi đến cửa chợ, đó là nhà làm quà vặt , làm mấy chục năm nay, có đủ vị.
Đường Nhĩ Đóa đầu tiên là tuyệt nhất, váng mật trôi qua vừa đủ, mật đường tất cả đều thấm vào bên trong, nổ ra Đường Nhĩ Đóa trơn sang sáng , ăn vào giòn xốp, cắn một cái đều là điềm hương.
Cái này mặc dù ăn ngon, nhưng không tốt cho tiêu hóa, Cố Thuấn Hoa liền đem Đường Nhĩ Đóa cho ra, đưa mỗi người một miếng, nhường cho con nếm thử.
Cốt Đóa Nhi nhìn bên ngoài có mấy đứa bé khác đang chơi, đều là trẻ con ở trong viện , liền lấy một nắm gạo nếp đầu cho hai đứa bé, nói với chúng: "Các con nhìn bên ngoài cũng có mấy bạn nhỏ đang chơi, các con cầm gạo nếp đầu mang ra chia cho mấy bạn cùng ăn đi."
Hai đứa bé nghe lời, liền nhận lấy, nhỏ giọng cám ơn Cốt Đóa Nhi, sau đó đi ra ngoài .
Cốt Đóa Nhi ở cách cửa sổ nhìn ra phía ngoài, một đám nhóc đang chơi trốn tìm, viện tử chỉ lớn cỡ bàn tay, còn có xó xỉnh giống mê cung, rất thích hợp chơi trốn tìm.
Mãn Mãn cùng Đa Đa đi ra sau, nên có chút rụt rè, vẫn là đem gạo nếp đầu phân cho mọi người, bọn trẻ được ăn, liền vui mừng, bao vây lấy Mãn Mãn cùng Đa Đa, rôm rã nói chuyện, hai đứa bé cũng liền dần dần hoà nhập , cùng mọi người nói chuyện, rất nhanh liền cùng nhau chơi đùa trò chơi.
Cốt Đóa Nhi cười nói: "Nhìn xem, một chút liền quen ngay, hai đứa trẻ và đám nhóc đang chơi đùa kia thật giống với chúng ta khi còn bé."
Cố Thuấn Hoa nhìn hai đứa con ngoài cửa sổ, bọn chúng rất là vui và háo hức.
Bọn chúng trước đây tại giếng mỏ chỉ có hai ba người bạn chơi cùng, còn không phải cùng tuổi, lại chưa lần nào thấy qua khung cảnh này, trẻ nhỏ thích chơi cùng nhau, nên cũng thích có nhiều bạn.
Nàng mỉm cười: "Hôm nay để mọi người phải tốn kém ."
Cốt Đóa Nhi: "Lại phân biệt, nếu còn nói mấy lời khách sáo như vậy, lần sao bọn mình không thèm để ý đến cậu nữa."
Cốt Đóa Nhi cùng Cố Thuấn Hoa quan hệ rất tốt, cô không có cha mẹ, là cô nhi, được nhà họ Phản trong đại tạp thu dưỡng , từ nhỏ rất thân thiết với Cố Thuấn Hoa, hôm qua cô đi công tác trở về muộn, mới không gặp được Cố Thuấn Hoa.
Bên cạnh Ninh Á kéo tay Cố Thuấn Hoa tay, hỏi Cố Thuấn Hoa tình huống hiện tại, nghe nói mang theo hai đứa bé ở lại thời điểm này rất khó khăn, tất cả mọi người đều lo lắng cho cô.
Dũng tử: "Tôi nói ngày đó cậu làm sao đột nhiên trở về, hóa ra là nhớ thương con."
Ninh Á ôn nhu nói: "Ai làm mẹ mà không nhớ con, Thuấn Hoa nghĩ như vậy cũng là điều hiển nhiên."
Ninh Á tính tình ôn hòa, bình thường nói chuyện luôn luôn chậm rãi .
Bên cạnh Tô Kiến Bình đột nhiên mở miệng: "Hôm nay người tiếp em ở thanh niên trí thức là ai, để anh xem có thể giúp em nói đỡ một tiếng hay không."
Anh vừa nói xong, tất cả mọi người nhìn về phía anh.
Tô Kiến Bình tại đại tạp trong viện, xem như gia cảnh tốt nhất, cha là Tô Đại Mãnh làm lái xe, Kiều Tú Nhã lại là hợp tác xã , hiện tại chính Tô Kiến Bình cũng được phân phối đến cục cung cấp điện, công việc đãi ngộ tốt, một tháng hơn năm mươi khối tiền.
Vậy nên anh vừa nói như thế xong, tất cả mọi người nhìn anh, thật ra là có nguyên nhân cả.
Lúc ấy Cố Thuấn Hoa rời thủ đô đi Nội Mông binh đoàn lúc mới mười lăm tuổi, cái tuổi này cô đã ra dáng thiếu nữ, lại hiểu chuyện từ rất sớm.
Cố Thuấn Hoa xinh đẹp, lại hay trêu chọc người khác, Tô Kiến Bình so với cô lớn hơn ba tuổi, từ nhỏ đối với cô rất tốt, chuyện gì tốt đều nhớ đến cô, em gái Tô Kiến Bình là Tô Ánh Hồng cũng hay nói với cô anh trai của em ấy đối tốt với cô còn hơn cả mình.
Tô Kiến Bình còn ra sức khuyên Cố Thuấn Hoa đừng đi Nội Mông binh đoàn, nói sẽ giúp cô nghĩ cách, nhưng Cố Thuấn Hoa không nghe, vẫn chọn cách đi.
Sau khi Cố Thuấn Hoa đi Nội Mông, Tô Kiến Bình thường xuyên viết thư cho cô, cổ vũ cô, an ủi cô, dù sao đối với cô như vậy là tốt lắm rồi.
Nhưng Cố Thuấn Hoa mấy năm qua, không có chút tin tức, ở Nội Mông binh đoàn kết hôn với một người quân nhân.
Tin tức truyền về, Cố Thuấn Hoa đương nhiên không biết, nhưng Cốt Đóa Nhi, Ninh Á, các cô và tất cả đều thấy rõ ràng, Tô Kiến Bình ngày ngày đều như người mất hồn, cũng là lần đầu tiên thấy anh uống rượu đến say mèm, còn thêm ăn nói linh tinh, nói muốn đi Nội Mông tìm Cố Thuấn Hoa, hỏi cô sao lại kết hôn.
Tô Kiến Bình bị cha mẹ anh giữ lại, sau này Tô Kiến Bình cũng không còn cách nào khác, mọi thứ cứ như vậy mà đi vào quá khứ.
Hiện tại Tô Kiến Bình còn chưa kết hôn, Cố Thuấn Hoa lại mang theo con ly hôn trở về , mẹ của Tô Kiến Bình là Kiều Tú Nhã lại sốt ruột thu xếp giới thiệu đối tượng cho Cố Thuấn Hoa, mọi người khó tránh khỏi suy nghĩ bên trong ẩn chứa nội tình.
Tô Kiến Bình tay cất trong túi, thanh âm nhàn nhạt: "Việc này em không cần phải gấp gáp, ngày mai anh sẽ đi hỏi."
Tất cả mọi người không lên tiếng, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ lúng túng, Cốt Đóa Nhi vội vàng cười nói: "Đúng, chúng ta đều đi hỏi một chút đi."
Cố Thuấn Hoa cười cười: "Vậy thì cực khổ các cậu quá ."