Trần Thúy Nguyệt đương nhiên là thấy bất ngờ, phải biết từ khi Phùng Thiên và em trai bà kết hôn, cho tới bây giờ chỉ có bà chu cấp cho em trai, nào có chuyện hai vợ chồng em trai giúp đỡ bà, thậm chí có thể nói, thứ nhỏ nhặt vợ chồng em trai cũng chưa từng cho bà .
Không nghĩ tới bây giờ em dâu vậy mà hào phóng như vậy, muốn cho nhà mình hai ký thịt ba chỉ?
Lúc này, bà cụ Đồng ôm mèo ra , cười ha hả nói: " Mẹ Thuấn Hoa à, người nhà Tiên nói muốn cắt hai ký thịt ba chỉ, ngươi xem, người em dâu này tốt biết bao nhiêu, suy cho cùng đều là gia đình, bình thường nhìn không ra, thời điểm then chốt thật biết thương người!"
Phùng Tiên há mồm liền muốn giải thích, bà chẳng qua là ngoài miệng nói một chút, cũng không phải thật lòng muốn cho hai người bọn họ hai ký thịt ba chỉ!
Bà thấy trong lòng khẩn trương, bà chả lẽ không cần tiền? dựa vào cái gì bà phải cho!
Bất quá Trần Thúy Nguyệt cũng đã tin là thật : "Phùng Tiên, như vậy thì thật là tốn kém cho mợ quá, mấy ngày trước trên đường chị gặp được bà Trần, bà ấy còn nói mợ suốt ngày hướng nhà mẹ đẻ mà thu đồ vật, chuyện này đúng lúc rất tốt, chờ sau gặp lại bà ấy, chị sẽ nói cho bà ấy biết!"
Một bên mấy người hàng xóm nhìn thấy tình cảnh này, đều hiểu ý tứ, nhịn không được cười thầm, hàng xóm đang chuyển than đá, nhưng trong lòng ai cũng khoái chí giống nhau.
Mỗi ngày đều khoe khoan, giờ thì gậy ông đập lưng ông.
Ở ngay bên cạnh có thím Hoắc, cũng chính là mẹ của Dũng Tử, kỳ thật đã sớm không thuận mắt Phùng Tiên, nhân lúc này, cố ý nói: "Hai ký thịt ba chỉ đâu, Tiên thật là sẽ cho sao? đây đúng là Tiên phúc hậu, không keo kiệt, có những người rất keo kiệt, ngoài miệng nói mười câu, nhưng bất quá có một câu là thật. chỗ này đều nói cô tốt bụng, làm gì có người nào giống như Tiên nữa, làm người là chữ tín! Hôm nay lời này nói ra, ngày khác hai ký thịt ba chỉ nhất định cô ấy sẽ đem tới, mẹ Thuấn Hoa à, bà cũng nên nhớ ân huệ này đi!"
Phùng Tiên đau lòng đến khó chịu, bà muốn nói bà chẳng qua nói cho có chứ không muốn cho, Cố Thuấn Hoa rõ ràng là đang cùng mấy người này đẩy bà đến hố lửa mà, bà nhìn sang Trần Thúy Nguyệt, rồi nhìn đến những người chung quanh đang xem náo nhiệt, rốt cục cắn răng, chịu đựng đau lòng, nói một câu: "Hai ký thịt ba chỉ tính là gì, ngày mai liền cho người đem tới!"
Lời này của bà vừa dứt, xung quanh ai nấy đều dừng tay lại khen, Cố Thuấn Hoa đều cười: "Bọn trẻ có lộc ăn."
Trước mặt nhiều người như vậy, khoác lác đều nói ra ngoài, cũng không tin lần này bà còn có thể không giữ lời, muốn nói cho có, nhưng trước mặt nhiều người Cố Thuấn Hoa đã làm cho bà một phen khó xử.
Phùng Tiên mặt đen lên, miễn cưỡng kéo ra một cái cười, rồi đi.
Trần Thúy Nguyệt không biết nội tình, còn đắc ý , một mặt phong quang: "Em dâu cũng xem như là hiểu lễ , biết có nhận có cho, ngày khác đem thịt ba chỉ đến nấu thật ngon, để cha của con nếm thử, để cho ông ấy biết, nhà mẹ đẻ không phải không người!"
Cố Thuấn Hoa nghe rất muốn cười.
Đại tạp trong viện lỗ tai ai cũng thính, tất cả đều ở trong tầm mắt họ, liền cố ý nịnh nọt vài câu, người nói thật có phúc khí, người nói có em dâu thật tốt, người lại khen Trần Thúy Nguyệt.
Cố Thuấn Hoa đi vào gian ngoài, phát hiện không có ai, trên giường trống không, nghe động tĩnh bên ngoài mới biết được, hai con đã thức, đang cùng ông ngoại chơi đùa trước phòng.
Cô đi đến, hai đứa nhỏ vui vẻ nhào tới kêu mẹ, đặc biệt là Đa Đa, cười đến hai con mắt óng ánh, các con thức dậy, không thấy được mẹ, liền tự mình thay quần áo cùng giày, rồi chơi đùa, quả là hai đứa trẻ hiểu chuyện.
Trần Thúy Nguyệt cũng đau lòng, liền bế hai đứa trẻ vào nhà, cho bọn trẻ đến trước lò than nắm sưởi ấm tay chân, lại đem khoai nướng cho bọn trẻ ăn.
Ăn xong, Cố Toàn Phúc liền cùng với hai đứa trẻ chơi đùa, ông giả làm con lừa cho hai đứa bé thay phiên ngồi trên cổ cưỡi đi, hai đứa bé vui vẻ cười vang cả phòng
Cái miệng nhỏ vốn đã không có thanh khí, nay cười lên vừa đáng yêu lại giải trí, được vui chơi như vậy thật tốt.
Cố Toàn Phúc càng đau lòng hơn khi thấy hai đứa trẻ như vậy, hận bản thân không có thứ gì tốt cho hai đứa cháu.
Cố Thuấn Hoa sau khi trở về, Cố Toàn Phúc liền hỏi mọi chuyện thế nào, có làm được chưa, Cố Thuấn Hoa nhìn hai đứa nhỏ trong lòng sầu muộn nhưng cũng không muốn nói thật, liền nói rất thuận lợi, đoán chừng hai ngày nữa là có thể hoàn thành.
Vừa vặn lúc này trong viện mấy người bạn thuở nhỏ cũng tới, có Dũng tử, Cốt Đóa Nhi, Ninh Á, còn có Tô Kiến Bình con trai của Kiều Tú Nhã, đây đều là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trước kia quan hệ tốt, nghe nói Cố Thuấn Hoa trở về , nên đến tìm cô.