Chương 14: Cuộc chia tay dưới chân núi. (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Thuấn Hoa sắp xếp quần áo, chuẩn bị đưa hai đứa trẻ đến thủ đô, bởi vì lần này còn đưa theo con, hành lý tự nhiên nhiều thêm một chút.

Lần trước một mình trở về, ngu ngốc mang theo không ít đặc sản, bây giờ không mang, hành lý chủ yếu là quần áo của hai đứa trẻ và đồ dùng, còn có chuẩn bị một ít thức ăn để ăn trên đường.

Lúc thu dọn đồ đạc, hai đứa trẻ im lặng, không đùa giỡn, Nhậm Cạnh Niên cũng không lên tiếng, im lặng chuẩn bị.

Buổi tối, chờ dỗ hai đứa trẻ ngủ, anh lấy ra một hộp sắt, bên trong là tiền và phiếu lương thực: "Trước anh còn chăm sóc hai đứa, nên giữ lại những thứ này, bây giờ, chỉ còn một mình anh, cũng không tốn gì nhiều, em mang theo, phòng khi dùng đến tiền."

Cố Thuấn Hoa nhìn số tiền kia, đây là tất cả những gì họ tiết kiệm được.

Trước kia ở dưới chân núi, mỗi tháng cô được trợ cấp bảy đồng tiền, và mười bốn đồng tiền ăn uống, nhưng thức ăn là do bên liên đội phụ trách sắp xếp, cho nên cũng không

dùng tới, Nhậm Cạnh Niên là cán bộ cấp, lại đang tại ngũ, trợ cấp nhiều hơn cô ba đồng, hai năm bọn họ cả nhà từ Quân Đoàn dưới chân núi dời lên chỗ mỏ than, mỗi người một ngày được trợ cấp bốn "mao".

Trong mỏ quá hoang vắng, quần bán đồ lặt vặt cũng đều không có, quân phục cùng với chăn ga gối nệm đều được phát đồng loạt, mỗi người mỗi tháng còn phải nộp bốn mươi lăm cân lương thực và bốn lượng dầu thực vật, cho nên trừ nuôi hai đứa trẻ, những chi tiêu khác cũng thực sự rất ít, không có chỗ đến tiêu, nên hai người những năm qua cũng đã tích góp được một ít, đoán chừng mới có thể góp được một ngàn tệ.

Trước khi Cố Thuấn Hoa một mình đến thủ đô, Nhậm Cạnh Niên đã đưa cho cô hai trăm, bây giờ trong hộp sắt đại khái còn có hơn tám trăm, cũng là một số tiền lớn.

Nhậm Cạnh Niên lấy khăn quàng bọc lại hộp thiết, nhét vào trong hành lý: "Em mang số tiền này đi, đến thủ đồ, nên dùng thì dùng, đây không phải là lúc tiếc tiền, có thể đưa hai đứa đến thủ đô, là chuyện cả đời của chúng."

Cố Thuấn Hoa nhìn Nhậm Cạnh Niên.

Thật ra thì cô cũng không hiểu, anh yêu Trần Lộ, cùng Trần Lộ bên cạnh nhau, không có cái gì, dù sao trong sách, cũng là cô chối bỏ tình yêu của bọn họ trước.



Nhưng là, tại sao lại đối xử lạnh lùng với hai đứa trẻ?

Chẳng lẽ nói, cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này lại có sức mạnh lớn đến vậy, khiến cho con người đánh mất đi bản thân lúc đầu, hoàn toàn biến thành một người khác.

Dù sao, ít nhất bây giờ, tình thương của Nhậm Cạnh Niên đối với hai đứa trẻ cũng là thật.

Là giọt máu của mình mà.

Cô nhìn Nhâm Cạnh Niên, qua một hồi lâu, mới cười một tiếng: "Nhậm Cạnh Niên, tiền này, em giữ, em sẽ đưa hai đứa trẻ vào thủ đô, sẽ đưa hộ khẩu vào thủ đô, để cho hai đứa trở thành người ở thủ đô, để mỗi ngày hai đứa được uống sữa bò tươi, để cho hai đứa mỗi ngày đều ăn uống no đủ, sẽ đưa hai đứa đi xem Vạn Lý Trường Thành, nhìn cờ đỏ năm sao, xem ngày lễ Quốc khánh.”

Cô nghĩ trong lòng, cũng sẽ nuôi dưỡng hai đứa nên người, để cho hai đứa lớn lên một cách tốt nhất, được yêu thương, trở nên chính trực hiền lành, dù là nghèo khó khốn khổ, cũng sẽ không ganh tỵ với người khác.

Nhậm Cạnh Niên cũng cười, anh đưa tay lên, xoa tóc cô: "Được, em đi đi, anh sẽ cố gắng, cố gắng ôn tập, thi đậu đại học ở thủ đô, một nhà chúng ta liền có thể đoàn tụ."

Người đàn ông bàn tay lướt nhẹ qua gò má cô, đôi bàn tay chai sần, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp, cô đã từng quen thuộc dựa vào.

Cô rũ mắt, thấp giọng nói: "Đến giờ rồi, chúng ta lên đường đi."

Nhậm Cạnh Niên im lặng, gật đầu: "Được, anh đưa mọi người ra trạm xe lửa."

Anh cùng người trong mỏ chào hỏi, người trong mỏ đều biết anh đưa Cố Thuấn Hoa cùng hai đứa bé đi, mặc dù cảm thấy kì quái, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lúc này, thanh niên tri thức đều liều mạng trở về thành phố, liền xuất hiện muôn hình vạn trạng các kiểu nghị bệnh, đều đang thảo luận làm thế nào để thuận lời, mọi người đều biết điều, họa là từ miệng mà ra.