Kỷ đại ca có chút kỳ quái nhìn tư thế ngồi của Kỷ Nghênh, cười nói:
- “Hạ Hạ thật thật sự đã trưởng thành rồi, ngay cả ăn cơm cũng nhẹ nhàng, văn nhã như vậy !”
Nghênh Hạ ngồi trên một chiếc ghế đẩu ngắn, eo duỗi thẳng, hai chân chụm vào nhau, một tay bưng bánh bao, tay kia xé bánh bao đang đút vào miệng, nghe được lời Kỷ đại ca nói, mặc dù trong bữa ăn cô ấy không thích nói chuyện, nhưng dù sao nhập gia tùy tục, cô như là đã không phải cô của thuở ban đầu, có nhiều thứ không cần thiết tính toán, cô ngừng lại trong tay động tác, mỉm cười:
- “Đại ca, ta bây giờ trưởng thành, đã là một cô gái lớn , tất nhiên không thể như xưa được .”
“Cư nghi hình, dưỡng nghi khí, vị về hình, hình về khí” ( Điều kiện sống tạo nên hình dạng con người, cách nuôi dạy tạo nên khí chất, hương vị tạo nên hình dạng, hình dạng lại tạo nên khí chất). Mặc kệ tính cách của hai người cỡ nào tương tự, hoàn cảnh sinh hoạt cùng điều kiệngiáo dưỡng đối với người ảnh hưởng đều là vô cùng lớn. Nguyên chủ trường kỳ sinh hoạt tại sự áp bách của Đại bá mẫu, giặt quần áo nấu cơm, mỗi ngày làm việc nặng, dù cho lên học, có chút ý nghĩ, nhưng kỳ thật còn là một cái thôn cô mà thôi. Mà cô từ nhỏ hô nô gọi tỳ, cẩm y ngọc thực , bất kể là trước khi lấy chồng, vẫn là sau khi lấy chồng, cho tới bây giờ không chịu qua ủy khuất, mặc dù từ nhỏ đi theo phụ thân tập võ, không có học tập những cái kia đại gia khuê tú điệu bộ, nhưng cũng là biết rõ lễ nghi, trong xương cao quý cùng ưu nhã, không phải muốn quên liền có thể quên.
- “ Người xấu mà tinh tướng!”.
Kỷ Nghênh Xuân nhỏ giọng thầm thì, cô ta xem Kỷ Nghênh Hạ mặc dù mặc quần áo với miếng vá từng khối lớn, khối lớn, vẫn như cũ xinh đẹp, trong lòng không khỏi ghen tị, đây là nguyên nhân khiến cô ta ghét Kỷ Nghênh Hạ, rõ ràng cô ta mặc đều là quần áo mình không cần, rõ ràng chính mình mặc rõ ràng mặc đẹp hơn cô ấy, vì cái gì mình trông không đẹp bằng Kỷ Nghênh Hạ. Cô ta là có từng thấy Thím út , Thím út rất xinh đẹp, người mặc quân trang tự tin không nói được mê người, Kỷ Nghênh Hạ chính là di truyền Thím út hình dạng cho nên mới sẽ đẹp mắt như vậy. Cô ta mất hứng bĩu bĩu môi nhìn mẹ của mình, mẹ cô ta không dễ nhìn, cho nên cô ta mới mọi thứ không bằng Kỷ Nghênh Hạ, vì cái gì cô ta không phải con gái Thím út chứ ?
Bà nội Kỷ liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh xuân một cái, đem cái bát trong tay, phóng tới trên bàn cơm, nói:
- “Hạ Hạ liền muốn như vậy mới phải, nên như thế này, mỗi cô gái đều nên có tư thế ngồi và đứng tốt, và đừng tỏ ra cô gái hoang dã, không được giống như cái đứa nhà quê. Không ra thể thống gì!”
Sau khi nói xong, bưng bát lên, lại liếc Kỷ Nghênh Xuân một lần nữa.
Kỷ Nghênh Xuân bĩu môi:
- “ Bà nội, không phải tất cả người nông thôn đều như vậy sao? Mù xem trọng!”
Nói xong khinh thường trợn mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, nhưng thực ra trong lòng cô ta đang nghĩ rằng cô ta cũng muốn giống như Kỷ Nghênh Hạ a. Nhưng, cô ta nhịn không được a, cô ta ngồi thẳng một hồi, cũng cảm giác eo đều không phải là của chính mình!
Lý Mai Anh uống từng ngụm lớn cháo, thở hồng hộc, ăn xong một bát mới nói:
- “Người nghèo ai để ý cái đó, dân quê ăn no uống no là được rồi, đều bận rộn làm việc, ai còn xem trọng đồ chơi kia!”
Bà nội Kỷ nghe xong con dâu lớn nói, chỉ cảm thấy gỗ mục không điêu khắc được, cứ như vậy còn nghĩ đem gả con gái đến trong thành đi? Không biết xấu hổ ! Nghĩ đến đây, bà húp một ngụm cháo. Chính là mệnh chim sẻ , còn muốn làm phượng hoàng đâu! Ngay cả dáng vẻ phượng hoàng đều bắt chước không được, còn muốn làm chân chính phượng hoàng?
Đại đường ca Kỷ Nghênh Bắc trợn tròn mắt, hắn tùy tiện nói câu nói đều có thể châm ngòi cho một cuộc cách mạng trong gia đình, xem ra sau này ở nhà nói chuyện đều phải chú ý một chút.
Cơm nước xong xuôi, Kỷ Nghênh Hạ giúp dọn bát đi, đây là công việc của nguyên chủ trước đây, khi cô đến cũng không thể thay đổi quá nhiều, không phải vậy gây nên hoài nghi sẽ không tốt. Nhưng nhìn những chiếc bát đầy dầu mỡ này , cô thực sự không biết phải làm gì.
- “Thế nào, bệnh một hồi liền bát cũng sẽ không rửa?”
Đại bá mẫu Lý Mai Anh nhìn xem Kỷ Nghênh Hạ đang ngẩn người , cầm lấy gậy gộc nói:
- “ Xem ra thật đúng là mệnh đại tiểu thư ! Bệnh này thật tốt a!”
Kỷ Nghênh Hạ mím môi không nói gì, cố gắng nhớ lại những gì nguyên chủ đã làm trước đây, cô dựa theo ký ức trong đầu chậm rãi xếp chồng bát lên nhau.
Đại tẩu Đinh Hiểu Mạn ở bên cạnh hỗ trợ, cô cười nói:
- “Hạ Hạ, ngươi bệnh còn chưa hết, nghỉ ngơi đi, ta tới thu thập.”