Đối với sự tình của gia đình Kỷ Nghênh Hạ. cô cũng biết, cha mẹ Kỷ Nghênh Hạ bất công đến nhìn không được, cũng bởi vì Nghênh Hạ từ nhỏ sống tại nhà Chú út , cho nên mẹ cô sẽ không thích cô, loại người này là loại người nào, mặc kệ ở đâu lớn lên còn không phải là mình sinh? Cô thật không thể hiểu được loại người này!
Đối với người nhà họ Kỷ hướng ra bên ngoài nói Kỷ Nghênh Hạ là gửi nuôi tại nhà Chú út mà không phải là con gái của Chú út, Nghênh Hạ cũng là biết đến.
Kỷ Nghênh Hạ lắc đầu, đối mặt cô gái nhiệt tình như vậy , cô không đành lòng nói dối lừa cô ấy, chỉ có lắc đầu không biết.- “Hiểu Nguyệt, không nói những chuyện không vui này.”
Kỷ Nghênh Hạ nói.
- “ Được rồi! Không nói!”
Kỷ Hiểu Nguyệt không cam lòng nói:
- “ Sự tình Kỷ Nghênh Xuân cùng với Uông Minh Hoa, cô có biết không? Nghe nói hai người bọn họ muốn kết hôn?”
Kỷ Nghênh Hạ thở dài, cô gái này lòng hiếu kỳ thật là lớn, còn ưa thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, nói:
- “Chuyện của cô ta, tôi không quá rõ ràng, cô biết ta luôn luôn mặc kệ cô ta!”
Đến nỗi chuyện kết hôn, nhất định là không có chuyện này, dù sao Kỷ Nghênh Xuân còn có một cái vị hôn phu còn chưa nói rõ ràng đâu.
Kỷ Hiểu Nguyệt phàn nàn nói:
- “Ai, cô như thế nào cái gì cũng không biết a? Cô thật là mất mặt!”
- “Được rồi, đừng oán giận, sắp đến trưa rồi, nhanh đi cắt cỏ a!”
Kỷ Nghênh Hạ cười thúc giục, sở thích của cô gái này không thể nói xấu, nhưng dù sao cũng không thể nói tốt, dù sao tọc mạch đời tư người khác- việc này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như chỉ tọc mạch những chuyện nhỏ nhặt này ngược lại tốt, sợ là sợ cô ta cái gì cũng không sợ, chọc tới phiền phức.
Kỷ Nghênh Hạ không biết là, gia đình họ Kỷ vì này việc hôn sự tranh chấp không ngừng, Diệp gia cũng tại vì hôn sự này ưu sầu không thôi.
Con trai bọn họ gảy chân, bọn họ không muốn bị người khác chán ghét, việc hôn sự này, Kỷ Nghênh Xuân không muốn, bọn hắn còn không nguyện ý đâu!
Nếu như Kỷ Nghênh Xuân một người tốt thì sẽ không sao, nhưng bọn hắn hỏi thăm, Kỷ Nghênh Xuân chính là một cô gái lười biếng, trước đây khi con trai cả của họ chân còn tốt, họ không nói về điều đó, bởi vì con trai nhà họ có bản lĩnh có thể nuôi cô vợ lười, nhưng bây giờ con của bọn họ gảy chân, không chắc có thể chữa khỏi hay không, lỡ đâu chữa không khỏi? Cô gái kia lười biếng như thế, tại nhà mẹ đẻ đều mười ngón tay không dính nước mùa xuân , đến rồi nhà chồng còn trông cậy vào cô ta cái gì a? Con của bọn họ lại là gãy chân, có thể trông cậy vào cô ta chăm sóc con của bọn họ sao? Không chăm sóc lại cô ta đã là không tệ rồi!
Cho nên lần trước đến Kỷ gia cầu hôn, phần lớn là một lần khảo nghiệm, thật nếu để cho nhà bọn hắn cưới con dâu này, bọn hắn thật vẫn cân nhắc một chút, bọn hắn Diệp gia nhìn xem không hiện, có một số việc chỉ là không nói ra, cho dù con trai nhà bọn họ què chân, cũng sẽ không thiếu con dâu.
Nhưng lần trước thăm dò, rõ ràng để cho Mẹ Diệp thất vọng không thôi. Đối phương chính là một cô gái tham hư vinh mà thôi, bà làm sao nhẫn tâm khiến con trai cưới loại cô gái như vậy, quá ủy khuất con trai của bà.
- “Cẩm Trình, con rốt cuộc là có ý tưởng gì, con ngược lại là nói một chút a?”
Mẹ Diệp - Lưu Chí Mai nhìn xem đứa con trai của mình, từ lúc gãy chân, càng ngày cáng ít nói:
- “Con cũng sắp ba mươi rồi, thừa dịp bây giờ con ở nhà tĩnh dưỡng, đem vấn đề hôn nhân giải quyết, con còn nghĩ kéo tới lúc nào a?”
- “Mẹ xem đó mà làm thôi!”
Diệp Cẩm Trình cúi đầu, từ bên cạnh vẫn có thể nhìn ra đường nét của hắn sắc như dao, mày kiếm cùng ánh mắt tinh anh, không giận tự uy. Dù cho què chân, sống lưng cũng là ưỡn đến mức thẳng tắp, khí chất quân nhân là khắc vào bên trong xương cốt. Tay không ngừng cử động, một lúc sau đã lắp ráp được một chiếc đài hoàn chỉnh.
- “Đây là hôn nhân đại sự của con, mẹ làm sao nhìn xử lý?”