Chương 42

Trái tim Diệp Cẩm Trình đập lỡ một nhịp, trong đầu hiện lên một bóng người thanh tú nhanh nhẹn, ánh mắt đảo qua, lơ đãng rơi vào trên cái chân gãy, anh khó hiểu nói:

- “Mẹ, đừng nói lung tung, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của một cô gái! Hơn nữa, cha không phải đã đặt trước một vị hôn thê cho con sao?”

Không nói đến vị hôn thê của Diệp Cẩm Trình, Lưu Chí Mai còn không tức giận, vừa nhắc tới vị hôn thê của con trai, bà tức giận không chỗ phát tiết. Bà hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Triển Hoa, người sau vô tội sờ mũi một cái.

Tiếp đó bà tức giận nói với Diệp Cẩm Trình:

- “Như thế nào, con vẫn còn nghĩ đến vị hôn thê không biết xấu hổ đó sao?”

Diệp Cẩm Trình dở khóc dở cười:

- “Mẹ, đây không phải là hôn sự các người đặt cho con sao? Con đây sau nhiều năm đều ở đây bên ngoài không có trở về, người ta dáng dấp ra sao, con đều không biết!”

Hắn cũng rất oan uổng được chưa!

Lưu Chí Mai cũng biết chính mình oan uổng con trai:

- “Vị hôn thê của con không tính nữa, cô ta đã tìm được đối tượng khác rồi !”



Nghe vậy, Diệp Cẩm Trình mím môi, lông mày không nhúc nhích.

Thấy con trai không phản ứng, Lưu Chí Mai, nói tiếp:

- “Đã như vậy, hôn sự này coi như xong, mẹ đã tìm được một cô gái cho con, con nhất định sẽ yêu thích!”

Diệp Cẩm Trình khóe miệng giật giật, nhưng vẫn là không nói lời nào! Hiện tại hắn như thế này, làm sao có tâm tình nói chuyện kết hôn? Không phải hại con gái người ta sao?

Lưu Chí Mai thấy con trai không đồng ý, có chút gấp gáp. Bà đẩy tay cánh tay của con trai:

- “Có được hay không, con ngược lại là trả lời một tiếng a?”

Diệp Cẩm Trình cau mày, chán nản nói:

- “Mẹ, bộ dáng con như thế này cưới người ta, không phải hại cô gái kia sao?”

Con trai cả trong lòng Lưu Chí luôn kiêu hãnh, tự tin và có trách nhiệm, từ khi nào nó trở nên nhụt chí như vậy? Bà đau lòng không được, càng ngày càng hận Kỷ Nghênh Xuân, cũng dám ghét bỏ con trai của bà, con trai trong lòng bà là ngàn tốt vạn tốt, làm sao cho phép người khác ghét bỏ Bà nhìn đứa con trai đã nhắm mắt nghỉ ngơi của mình, âm thầm quyết định, mặc kệ con trai của bà có nguyện ý hay không, bà cũng muốn đem Kỷ Nghênh Hạ cưới về cho hắn. Vả lại, con trai mình bà còn không hiểu rõ, Kỷ Nghênh Hạ cô gái kia, nhất định là mẫu người mà nó thích. Vì con trai của mình, bà muốn ích kỷ một lần, dù là có lỗi với Kỷ Nghênh Hạ, bà cũng phải đem đối phương cưới vào cửa, cùng lắm thì về sau đối với con bé tốt hơn là được.

Bà không sợ bọn họ không đem Kỷ Nghênh Hạ gả tới, dù sao cũng là bọn họ làm sai trước. Kỷ gia bọn họ nợ Diệp gia bọn hắn một cô con dâu, nếu như bọn hắn không đem Kỷ Nghênh Hạ gả tới, Lưu Chí Mai bà sẽ không như thế dễ dàng buông tha Kỷ Nghênh Xuân. Kỷ Nghênh Xuân cô ta không muốn gả cho con trai của bà, bà có thể lý giải, nhưng cô ta không nên giày xéo con trai của bà như thế. Chưa từ hôn, liền tìm nhà khác, đây không phải cho con trai bà đội nón xanh sao? Lưu Chí Mai tức giận không thôi, mặc dù Diệp Cẩm Trình không nói gì, nhưng bà biết, con trai của bà chắc chắn đau lòng; thân thể tàn tật lại bị vị hôn thê phản bội, sao có thể không nản lòng thoái chí ?



Cho nên, bà nhất định phải tìm cho con trai một cô dâu vừa tài giỏi lại xinh đẹp, dạng này mới có thể chăm sóc con trai của bà thật tốt, mà Kỷ Nghênh Hạ là ứng cử viên mà bà coi trọng.

Kỷ Nghênh Hạ không biết có người đang nhớ thương mình, lúc này, Cô đang ở trong nhà cùng đại đường ca thu dọn con mồi mà cô đã săn được chiều nay. Hiện tại khí trời nóng bức, đem bọn nó lột da và cạo lông, xong phía sau còn muốn ướp gia vị lên, không phải vậy dễ dàng thối, dù vậy không nhanh chóng ăn xong, cũng sẽ thúi.

- “Nghênh Hạ, em thật giỏi a, dám một mình lên núi, hơn nữa còn thật sự săn được con mồi! Sau này muốn lên núi, nói cho anh biết, chúng ta cùng nhau đi!”

Kỷ Nghênh Bắc đem toàn bộ con mồi xử lý xong, xoa cơm mồ hôi, tán thưởng nói.

Kỷ Nghênh Hạ cười cười, nếu như cô không có nội lực, cô thực sự sẽ không tự mình lên núi, có bao nhiêu bản lãnh thì làm bao lớn sự tình, từ trước tới giờ cô sẽ không bao giờ đặt mình vào nguy hiểm. Đối với sinh mệnh mới khó khăn có được, cô mười phần trân quý.

- “Một cô gái lên núi làm loạn cái gì!”

Bà nội Kỷ không đồng ý nói:

- “Bà không biết hôm nay cháu sẽ lên núi, không phải vậy nói cái gì ta cũng sẽ không cho cháu đi, vì chút đồ ăn, lại đem tánh mạng nhập vào! Không có lời a!”

- “Bà nội, không có việc gì, sau khi khôi phục trí nhớ, nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, cháu hồi nhỏ thường xuyên đi theo ông ngoại luyện võ công, thể trạng rất tốt, con mồi bình thường căn bản không làm khó được cháu, cho nên không cần lo lắng!”

Kỷ Nghênh Hạ liền vội vàng giải thích, nguyên chủ hồi nhỏ chính xác cùng với ông ngoại học qua võ công, nhưng không dụng tâm học, đầu voi đuôi chuột . Sở dĩ cô nói như vậy, cũng là rất sợ về sau bà nội không cho cô lên núi. Không vào núi sao được chứ, phải biết, cô về sau ăn thịt nhưng là trông cậy vào ngọn núi lớn này, không lên núi ở đâu ra thịt ăn a?