Chương 37

Kỷ Nghênh Bắc nhìn xem mẹ hắn, thở dài nói:

- “Mẹ, trước đây thời điểm cho Nghênh Xuân đính hôn, Nghênh Hạ còn chưa tới nhà chúng ta đâu. Lại nói khi đó Chú Thím út còn tại, bọn họ làm sao có thể để cho Nghênh Hạ đặt trước hôn sự này a. Mẹ, Nghênh Xuân nên tự chịu trách nhiệm về việc của mình, không thể để cho Nghênh Hạ thay nó cõng cái nồi này!”

Hắn thích cả hai em gái, nhưng so với Nghênh Xuân ngang ngược, hắn vẫn thích Nghênh Hạ yếu ớt hơn.

- “Đến cùng ai mới là em gái ruột con a? Con một ngày không theo ta đối nghịch, một ngày sẽ không thoải mái có phải hay không a?”

Lý Mai Anh thanh âm không tự giác đề cao.

- “Bọn họ không phải đều là em gái ruột ta sao?”

Kỷ Nghênh Bắc hỏi lại, em họ cũng không phải là em sao ?

- “Ngươi làm ta tức chết!”

Lý Mai Anh chỉ vào Kỷ Nghênh Bắc, tức giận nói.

Kỷ Nghênh Bắc không dám nói lời nào, sợ chọc giận mẹ mình!



Bà nội Kỷ cũng không sợ chọc tức lấy con dâu:

- “Nếu ngươi không xem Nghênh Hạ là người một nhà, vậy thì để hai lão già chúng ta mang theo Hạ Hạ đi ra ngoài a, để không cản trở các ngươi!”

Những ngày này bà và lão già một mực thảo luận chuyện này, Hạ Hạ nhớ lại cha mẹ mình, còn đòi về phòng ở cùng tiền tiết kiệm từ tay của con trai cả. Con dâu lớn một mực không vui, tất nhiên Hạ Hạ đã khôn lớn, hơn nữa có đồ cưới, cũng không cần lại nhìn sắc mặt của Đại bá mẫu mà sống, vậy thì quá ủy khuất con bé! Bà đã đưa tiền xương máu của vợ chồng con trai nhỏ ra rồi, còn muốn như thế nào a?

Phân ra ở riêng, đợi đến Hạ Hạ kết hôn rồi, bọn họ chuyển về cũng không muộn! Dù sao nhà cũ vẫn có thể ở được, không cần lo lắng không có chỗ đi!

Kỷ Đại bá từ trong nhà đi ra, liền nghe được mẹ nói muốn phân ra ở riêng. Sắc mặt ông lập tức tái nhợt, mẹ ông bây giờ chỉ có hắn một đứa con trai , không cùng ông, vậy mà suy nghĩ phân đi ra, đây là uỷ khuất lớn nhường nào chứ? Người trong thôn nghĩ như thế nào a?

- “Cha mẹ, ta không đồng ý các ngươi dọn ra ngoài!”

Ông tức giận nhìn xem Lý Mai Anh:

- “Lý Mai Anh, bà lại làm cho mẹ tức giận, bà có thể đối với cha mẹ tốt hơn một chút không?”

- “Được rồi, Cao Hoa, đừng nói nữa!”

Bà nội Kỷ ngắt lời Kỷ Đại bá nói:

- “Chuyện này không liên quan gì đến vợ anh, chúng ta mang theo Hạ Hạ dọn ra ngoài, là ta cùng cha ngươi đã sớm thương lượng xong!”



Bà tất nhiên nghĩ dọn ra ngoài, bà sẽ không nói gì nữa, cho dù chuyện này có liên quan đến con dâu lớn, bà cũng sẽ không nói ra, nếu không, con trai bà sẽ không đồng ý cho bọn họ ở riêng.

- “Mẹ, con không đồng ý, gia đình ta đang sống thật tốt, làm sao lại nhất định phải phân đi ra vậy?”

Kỷ Đại bá nghĩ đến cảnh cha mẹ mình ra ngoài sống trong ngôi nhà cũ, còn bọn họ sống trong ngôi nhà mới ở đây, ông cảm thấy không xứng làm con trai. Hơn nữa, là con trưởng, anh ấy phải chăm sóc cha mẹ mình không phải là điều đương nhiên sao? Cha mẹ ông ấy phân ra ở riêng, người khác sẽ nói gì về ông? Ông về sau còn chỗ đứng nào trong thôn nữa? Nghĩ tới đây, ông đen mặt nhìn Lý Mai Anh chất vấn:

- “Lý Mai Anh, nhất định là bà lại ra ý đồ xấu gì rồi, không phải vậy, mẹ sẽ không nghĩ tới sống một mình?”

Lý Mai Anh cảm thấy mình cực kỳ oan uổng, bà lão muốn sống một mình, đó là chính bà lão nói, cho tới bây giờ bà chưa từng có ý nghĩ để bà lão phân đi ra qua. Mặc dù bà rất ích kỷ, nhưng đối với phụng dưỡng cha mẹ, bà vẫn là không có ý tưởng gì. Bất quá, nếu bà lão tự mình muốn tách ra, liền tách ra rất tốt, cha mấy đứa nhỏ phản ứng cũng quá lớn.

- “Cha mấy đứa nhỏ, tôi chưa bao giờ có nói qua nhường cha mẹ phân đi ra qua! Ông đừng có mà oan uổng tôi!”

Qua nhiều năm như vậy, cha mấy đứa nhỏ rất ít hướng bà nổi giận, mấy ngày nay bà đã bị ông mắng hai lần, bà cảm thấy có chút áy náy. Nghĩ đến lúc còn trẻ, bà muốn cái gì, chỉ cần làm nũng, cha mấy đứa nhỏ liền sẽ cười híp mắt đem đồ vật đưa đến trên tay bà. Thế là, bà chớp chớp mắt, dùng giọng điệu dụ hoặc mà áy náy nói; một khuôn mặt đen thui, hiện đầy nếp nhăn, phối hợp cái kia vẻ mặt vô tội, thật buồn cười và lố bịch, quả dưa chuột già mà nghĩ còn non, giả vờ giả vịt!

Kỷ Đại bá thấy toàn thân đều nổi da gà, ông run run người, không nhịn được nói:

- “Nói chuyện cứ nói, làm động tác gì kỳ quái!”

Lý Mai Anh nghẹn họng, mặt đỏ lên, tức giận nghĩ, tại sao khi còn trẻ không thấy bà hành động kỳ lạ? Hiện tại thì chê, cũng là tại bà già thôi!