Chương 35

Lưu Chí Mai lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ, cũng rất hài lòng. Cô gái này ánh mắt đoan chính, khí chất xuất chúng, mặc dù mặc một bộ quần áo khắp nơi là miếng vá, cũng không che giấu được sự thanh lịch của của bản thân cô ấy. Khí chất này, không phải Kỷ Nghênh Xuân – một cô gái nông thôn có thể so sánh được. Nghe nói cha mẹ của đứa nhỏ đều là quân nhân, hơn nữa ông ngoại là giáo sư đại học. Cô ấy từ nhỏ chính là đi theo ông ngoại lớn lên, sau khi nghe và thấy, văn cùng võ kết hợp, tự có có một cỗ không nói ra được khí chất thần bí. Lưu Chí Mai liên tục gật đầu, con dâu này, bà muốn.

Kỷ Nghênh Hạ có chút lúng túng, người phụ nữ này, ánh mắt nhìn cô quá nóng bỏng. Làm cô khó mà chống đỡ.

Bà nội Kỷ nhìn ra Kỷ Nghênh Hạ bối rối, hỗ trợ giải vây:

- “Đây là Diệp bá phụ, Diệp bá mẫu!”

Họ Diệp? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Kỷ Nghênh Hạ trong lòng oán thầm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh:

- “Chào Diệp bá phụ, Diệp bá mẫu!”

- “Tốt tốt tốt!...... Tốt!”

Lưu Chí Mai càng xem cô gái này trong lòng càng hài lòng, cho nên hiện tại nhìn đến mẹ của Kỷ Nghênh Xuân, bà cũng không cảm thấy chán ghét. Chỉ cảm thấy bà ta làm việc tốt, nhường cô gái này gả thay. Người và người xem trọng nhãn duyên, cô gái này không biết thế nào bà cảm thấy lại hợp với mình , lần đầu tiên đã cảm thấy rất thân thiết.

Kỷ Nghênh Hạ mỉm cười dè dặt.

Diệp Triển Hoa cũng hài lòng gật đầu. Cô gái này vợ hắn ưa thích, ông đương nhiên sẽ không sẽ ghét bỏ, nàng dâu mỗi ngày nói thầm ông đặt cho nhi tử hôn sự không tốt, ông tự hiểu đuối lý, chưa bao giờ dám lên tiếng. Lại nói, người Diệp gia bọn hắn đau con dâu là có tiếng, chuyện này không nói ông làm sai rồi, dù cho không phải ông sai, ông cũng không dám lên tiếng a! Bây giờ, tất nhiên vợ ông nhìn thoáng qua đã thích Kỷ Nghênh Hạ cô gái này, ông đương nhiên sẽ không huỷ đi lời nói của vợ mình.

Bà nội Kỷ cười hỏi Kỷ Nghênh Hạ:

- “Cháu ăn cơm trưa chưa a, nhà bếp có giữ lại phần cơm cho cháu, cháu đi ăn chút đi!”

Kỷ Nghênh Hạ vội vàng khoát tay:



- “Bà nội, không ăn, còn phải nhanh đi cứu người đâu! Đại ca có ở nhà không, nhường anh ấy gọi thêm mấy người, người kia ngã ở trong hố, chân vốn đã khập khiễng, cái này té xuống càng nghiêm trọng hơn, anh ta còn tại trên núi chờ đây!”

Người trong phòng nghe vậy rất ngạc nhiên.

Bà nội Kỷ vội vàng hỏi:

- “Là ai? Có chuyện gì?”

Kỷ Nghênh Hạ đại khái giải thích sự việc, liếc nhìn vợ chồng Diệp Triển Hoa, mặc dù bà cô không nói hai người này là ai, nhưng họ Diệp, cô liền đoán được? Cô cố ý nói:

- “Người đàn ông đó đến từ Lưu gia thôn , mặc quân phục, chân khập khiễng......”

- “A!......”

Lưu Chí Mai bỗng nhiên đứng lên, một cái tát đập vào trên lưng Diệp Triển Hoa, lo lắng nói:

- “Cha nó, đó là Cẩm Trình a? Lưu gia thôn, quân nhân, còn què chân. không phải Cẩm Trình thì là ai?”

- “Thằng nhóc này sao lại chạy vào trong núi a?”

Diệp Triển Hoa cũng là gấp gáp không thôi:

- “Kỷ lão ca, ngươi có thể gọi người hỗ trợ mang tên khốn kiếp kia trở về sao?”

Kỷ Đại bá sao không thể a, cứu người quan trọng:



- “Ta đi ra ruộng tìm Nghênh Bắc! Các ngươi trước tiên ở nhà đem đồ vật chuẩn bị kỹ càng, xem có thể dùng cái gì để mang hắn về!”

Ông nội Kỷ suy nghĩ một lúc:

- “Trong nhà có một tấm ván giường không sử dụng, cái kia được không?”

Diệp Triển Hoa nghĩ nghĩ:

- “Được, cái này cũng tốt!”

Ông nội Kỷ dẫn Diệp Triển Hoa đi lấy ván giường.

Kỷ Đại bá đi gọi mấy người trẻ tuổi khoẻ mạnh đã trở về.

Kỷ Nghênh Hạ dẫn theo một đám người mênh mông, cuồn cuộn, hướng về trên núi chạy tới. Lưu Chí Mai cũng muốn đi theo, nếu không bà không yên lòng. Trên ngọn núi này có một con đường nhỏ được dân làng đi lại, đi dọc theo con đường đó cũng không khó đi. Bọn hắn đi nhanh, không đến một giờ đã đến chỗ cần đến.

Lưu Chí Mai bật khóc khi nhìn thấy con trai nằm dưới đất.

Diệp Cẩm Trình đang chợp mắt, nghe thấy tiếng bước chân, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt đẫm lệ của mẹ, anh kinh ngạc hỏi:

- “Mẹ, sao người lại tới đây, còn có cha nữa?”

- “Ngươi nói ngươi a, Diệp Cẩm Trình, ngươi có bản lĩnh, không tiếng động chạy lên núi, ngươi muốn làm gì? Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện, ngươi muốn ta cùng cha ngươi làm sao bây giờ a? A, ngươi một cái tiểu tử hư hỏng! Không bớt lo đồ vật, cố tình để cho ta lo lắng a!”

Lưu Chí Mai thấy con trai không sao, lập tức nổi giận lên, liên tiếp ở trên người hắn đánh mấy cái. bà khi nãy lo lắng tim đều thắt chặt lại , bây giờ bà nhìn thấy con trai không có việc gì lớn, bà liền không nhịn được đem tức giận trong lòng phát tiết ra ngoài .