Chương 12

Kỷ Nghênh Xuân ngắt lời Uông Minh Hoa, cô ta là nhất định phải gả cho Uông Minh Hoa, cho dù vị hôn phu của cô ấy không tàn phế, cô ấy hiện tại cũng không nguyện ý, trước đây cô ấy quá nông cạn, cho là gả một cái quân nhân, coi như tốt, nhưng kể từ khi cô ấy nếm trải hương vị của tình yêu, cô ấy nhận ra rằng cảm giác ngọt ngào không thể mua được bằng bất cứ thứ gì, phàm là người gây trở ngại cho tình cảm của cô, cũng không thể tha thứ, cô ta nhìn Kỷ Nghênh Hạ, uy hϊếp nói:

- “Kỷ Nghênh Hạ, cô mau nói, đây rốt cuộc là vị hôn phu của ai? Cô mau nói nha?”

Kỷ Nghênh Hạ lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Nghênh Xuân, không để ý cô ta, lôi kéo Kỷ Hiểu Nguyệt bước đi. Kỷ Nghênh Xuân ngu xuẩn không có nghĩa là cô cũng ngu xuẩn, cái kia Uông Minh Hoa ánh mắt lơ lửng không cố định, khuôn mặt tính toán, chỉ có Kỷ Nghênh Xuân cái kia ngu xuẩn cho là người khác thật sự thích cô ta đâu, hừ, đã ngươi muốn gả cho nam nhân kia, cô như thế nào lại không tác thành cho đâu? Đến nỗi kết quả cô ta có thể không thể tiếp nhận hay không , cũng không phải cô có thể quan tâm được.

- “Kỷ Nghênh Hạ...... Kỷ Nghênh Hạ, cô đứng lại, tôi ra lệnh cho cô đứng lại, cô có nghe hay không!”

Kỷ Nghênh Hạ không có quay đầu, cũng không dừng lại. Lôi kéo Kỷ Hiểu Nguyệt bước nhanh đi về nhà.

- “Kỷ Nghênh Xuân thật là đủ ích kỷ, vậy mà nói đó là vị hôn phu của cô!”

Kỷ Hiểu Nguyệt bênh vực kẻ yếu nói.

Kỷ Nghênh Hạ cười cười, cô ta từ nhỏ đã được nuông chiều đến lớn lên, cái gì đều phải cướp, cái gì đều phải tranh, hơn nữa Đại bá mẫu còn hướng về cô ta, nguyên chủ cũng chịu đựng cô ta, loại tình huống này dưỡng thành tính tình vì tư lợi, cũng rất bình thường.

Kỷ Nghênh Hạ cùng Kỷ Hiểu Nguyệt tách ra, về đến nhà, con mắt đã đỏ hoe.

Bà nội Kỷ thấy được, giật mình, vội vàng hỏi:



- “Hạ Hạ, làm sao vậy, ai bắt nạt cháu?”

Kỷ Nghênh Hạ lắc đầu, mím chặt môi.

Bà nội Kỷ gấp gáp rồi, đi tới, nắm lấy cánh tay của Kỷ Nghênh, gấp gáp hỏi:

- “Cháu - đứa nhỏ này, cháu ngược lại là nói chuyện a, cháu muốn bà nội tức chết à?”

Kỷ Nghênh Hạ vẫn lắc đầu, nước mắt lớn rơi xuống.

Bà nội Kỷ gấp đến độ không được, nắm cánh tay Kỷ Nghênh Hạ, hướng trong phòng đi, mang theo cô ngồi vào trên giường, dỗ dành nói:

- “Hạ a, cùng bà nội nói một chút, đến cùng thế nào?”

Bà nghĩ, có phải hay không những đứa con trai trong thôn khi dễ cô, hay là...... Không được, không thể nghĩ lung tung!

Kỷ Nghênh Hạ ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng, cô khóc nói:

- “ Bà nội, cháu nhớ bố mẹ cháu!”

Bàn tay của bà nội Kỷ dừng lại, đôi mắt cũng chầm chậm đỏ lên:



- “Hạ a, ngoan, bà nội ở đây, bà nội sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ cháu!...... Hừ, mặc dù ta- Ngọc Linh- dù già, nhưng thu thập một số người, vẫn là có thể.”

Kỷ Nghênh Hạ bật khóc, nói:

- “Bà nội, nếu như cháu là con gái của Đại bá liền tốt, Đại bá mẫu có phải hay không liền sẽ thích cháu ?”

- “Coi như cháu không phải con gái của Đại bá cháu, hắn cũng không dám không thích ngươi, nếu như hắn dám không thích ngươi, bà nội sẽ không tha hắn!”

Bà nội Kỷ dùng sức nói:

- “Có phải hay không là Đại bá mẫu cháu còn nói gì nữa hay sao ?”

Đại bá đối với cô là không sai, nhưng tuyệt đối không coi là quá tốt, ít nhất cùng con cái của bản thân hắn là không có cách nào so, đương nhiên cái này cũng là chuyện thường tình, Kỷ Nghênh Hạ lý giải. Dù cho bà nội Kỷ cùng ông nội Kỷ còn ở đây, Kỷ Đại bá cũng không thể đối xử công bằng đối với cô, , từ cách ăn mặc của cô nhiều năm như vậy, mặc dù thời đại này đứa nhỏ mặc quần áo của đứa lớn rất bình thường, nhưng là không thể nào chưa bao giờ làm một bộ quần áo a, nguyên chủ nhiều năm như vậy liền không có làm qua một bộ quần áo, dù là quần áσ ɭóŧ bên trong , vẫn là bà nội cô dùng quần áo cũ sửa lại.

Bà nội Kỷ cùng Ông nội Kỷ có thể cảm thấy để cho Kỷ Đại bá nuôi dưỡng nguyên chủ nên có chút đuối lý, cho nên nguyên chủ không có làm quần áo, bọn hắn cũng không nói cái gì, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, quần áo rách một chút, cũ một chút có cái gì, không phải người khác cũng đều là như vậy, người khác có thể qua, Nghênh Hạ cũng có thể qua. Ít nhất còn để cho nguyên chủ đi học, trong thôn của bọn họ cũng rất nhiều người không đi học nổi .

Tất nhiên, tất cả những điều này là do ông Kỷ cùng bà Kỷ không biết rằng cha mẹ của nguyên chủ có một số tiền trợ cấp và tiền tiết kiệm lớn, thông qua phân tích của Kỷ Nghênh Hạ , bọn hắn có thể thực sự không biết sự tồn tại của số tiền này.

Nhưng khi cha mẹ nguyên chủ qua đời, nguyên chủ đã mười hai tuổi, mười hai tuổi đã là đứa trẻ choai choai, cái gì mà không biết a! Cho nên cô biết rõ nhà cô vẫn rất có tiền, ba mẹ cô thường xuyên không ở nhà, cô đi theo ông ngoại sinh hoạt, mẹ của cô liền đem sổ tiết kiệm cho cô nhìn qua. Cho nên sau khi khôi phục trí nhớ Nghênh Hạ biết liền biết, Kỷ Đại Bá thông qua cái chết của ba mẹ cô, lấy được một bút tiền trợ cấp, tiền này còn không ít.