Chương 10:

Áo khoác hai người bọn họ mặc đều là mới, đến cung tiêu xã mua bông cũng đều hơn hai mươi đồng, còn có thêm mấy quần áo chống lạnh khác mặc ở bên trong và hai đôi giày bông, giá cả này tính ra cũng không hề đắt.

Có một người phụ nữ đứng ở trong đám đông nhiều chuyện muốn mua, cũng mở miệng nói ngay: “Tôi mua.”

Giao dịch vô cùng dứt khoát, người phụ nữ kia ôm lấy một đống quần áo và giày, rời đi trong tiếng kêu gào cuồng loạn của mấy người Lý Thúy Hoa.

Lục Tĩnh Xuyên cũng cầm theo hai mươi đồng tiền đi vào bệnh viện, anh ưng Bạch Linh Lung rồi, thích tính cách đanh đá tàn nhẫn của cô, bất ngờ mà dì sắp xếp cho anh, anh nhất định phải cầm cho chắc mới được.

Lúc anh chạy đến, Bạch Linh Lung đang nói chuyện với bác sĩ Ngụy, đang bàn về chuyện chi phí phẫu thuật, thấy cô đang cầu xin bác sĩ cứu người, hứa hẹn ngày mai nhất định sẽ nộp đủ tiền viện phí, anh lập tức chạy đến chen vào nói: “Bác sĩ, tôi đóng tiền viện phí, phẫu thuật trước đi.”

“Cậu là?” Bác sĩ Ngụy chưa từng gặp anh lần nào.

“Ông không cần hỏi tôi là ai, cần phải đóng bao nhiêu tiền tiền viện phí, tôi lập tức đi đóng ngay.” Lục Tĩnh Xuyên nói thẳng.

“Hai trăm.”

Lục Tĩnh Xuyên cúi đầu, móc túi lấy ra một xấp tiền, cẩn thận đếm thì có hơn một trăm hai mươi đồng, cộng thêm hai mươi đồng bán quần áo lúc nãy, nhét hết vào trong tay của Bạch Linh Lung.

“Đầu tiên cứ sắp xếp dì vào phòng phẫu thuật trước đi, hiện tại anh lập tức chạy về nhà dì lấy tiền, năm phút sau sẽ về ngay.”

Nói xong, cũng không chờ Bạch Linh Lung nói cảm ơn, anh đã sải bước chân chạy đi mất.

Thấy cô đã có thể lấy ra tiền, bác sĩ Ngụy cũng không chậm trễ thời gian nữa, bảo cô đi đóng tiền làm thủ tục, ông ấy thì thông báo y tá đưa bệnh nhân đến phòng phẫu thuật.

Tốc độ của Lục Tĩnh Xuyên rất nhanh, không đến năm phút đã quay trở về, Bạch Linh Lung đang đứng ở cửa sổ đóng tiền, anh lập tức cầm một trăm đồng tiền mà mình với vừa vội vã mượn của dì xong đưa cho cô: “Linh Lung, em cứ cầm số tiền này dùng trước đi, ngoại trừ tiền phẫu thuật rồi, số còn dư lại cứ giữ đó sử dụng trước.”

Anh thật sự là cứu giúp rất kịp thời, thật sự giúp Bạch Linh Lung một ân tình rất lớn, trong lòng vô cùng cảm động: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.”

Trên mặt Lục Tĩnh Xuyên không có bất cứ cảm xúc gì, hai mắt sâu thẳm hiện lên một chút ý cười.

Bạch Linh Lung trả đủ tiền, làm xong các loại thủ tục, lúc này mới nhớ đến hồi nãy cô chỉ lo xử lý người nhà họ Bạch, thậm chí còn gián đoạn luôn quá trình xem mắt với anh, da mặt của cô vẫn luôn rất dày, hiện tại cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nụ cười có hơi ngượng ngùng: “Nhà tôi toàn là mấy chuyện lung tung rối loạn, làm anh chê cười rồi.”

“Không có việc gì, mỗi gia đình đều có nỗi khó xử riêng.”

Lục Tĩnh Xuyên cũng có thể thông cảm, tuy rằng anh là người thành phố, nhưng bên cạnh lại có rất nhiều chiến hữu đều có xuất thân nông thôn, nghe nói qua đủ loại chuyện quái dị, loại gia đình kỳ quái như nhà họ Bạch cũng không hề hiếm thấy chút nào.

Hai người đi đến bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, tuy rằng Bạch Linh Lung đã thay đổi tim, nhưng cơ thể này là của nguyên chủ, cũng bị ký ức của nguyên chủ ảnh hưởng, trong lòng rất lo lắng cho sự an toàn của mẹ, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, hoảng hốt bất an đi tới đi lui ngoài cửa.