Chương 21

Thì ra là thìa canh trứng trước đó không có tôm hùm đất bóc vỏ, Cố Gia Ngôn muốn mẹ ăn thứ mình cảm thấy ngon nhất.

“Cảm ơn cục cưng.” Lâm Vân Khê cảm động hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.

“Mẹ ăn rồi, cục cưng ăn đi.”

Cố Gia Ngôn mím môi, cố chấp nhìn mẹ, làm ra dáng vẻ mẹ không ăn, con cũng không ăn.

Lâm Vân Khê không còn cách nào, chỉ có thể đem tôm hùm đất bóc vỏ và canh trứng đưa đến trong miệng mình, ăn xong còn không quên mở miệng ra hiệu.

Tiểu Ngôn Ngôn lúc này mới hài lòng, tiếp tục ăn, vừa ăn vừa vui vẻ lắc lắc chân nhỏ.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Vân Khê lấy giỏ ra, đặt năm cái bánh nhân thịt và một bình nước suối vào trong.

Số bánh nhân thịt còn lại bỏ ở trong không gian bảo tồn, dù sao có không gian như cái tủ lạnh tự nhiên này tồn tại.

Cho dù là thức ăn hay là đồ dùng sinh hoạt, bỏ vào thế nào, lấy ra thế đó, không hề bị biến chất hay quá hạn.

Huống hồ thời tiết bây giờ quá nóng, bánh nhân thịt để đến tối nhất định sẽ thiu.

Tất cả đã chuẩn bị xong, Lâm Vân Khê lấy ra bao tay và mũ rơm mình đã cất giữ trong không gian, trang bị đầy đủ kéo con trai ra ngoài.

Những thứ này dùng từ lúc cô bắt đầu khai phá không gian, hiện tại theo tinh thần lực của cô tăng lên và có quyền khống chế không gian tuyệt đối.

Lâm Vân Khê đã không cần tự mình làm, chỉ cần động suy nghĩ là có thể hoàn thành một loạt nhiệm vụ xới đất, trồng trọt, hái lượm, lắp đặt kho.

Chờ lúc hai mẹ con lảo đảo đến, bên ruộng đã chật ních người, tất cả mọi người đang chọn lựa nông cụ mình tiện tay.

Lâm Vân Khê đi thẳng tới chỗ nhân viên ghi điểm: “Chú Cố, cháu tới ký tên.”

Cố Căn Toàn có chút kinh ngạc, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây à, con dâu thứ hai nhà họ Cố vậy mà lại chủ động đến làm việc.

Lâm Vân Khê bỏ qua ánh mắt khác thường của đối phương, trực tiếp ghi sổ ký tên, nhiệm vụ hôm nay cô được giao là cắt lúa mạch.

May mắn chính là, vị trí ruộng lúa mạch cô được phân rất tốt, phía đầu có một gốc cây đại thụ cành lá sum xuê, làm việc mệt mỏi có thể nghỉ ngơi dưới bóng cây.

Trước khi bắt đầu làm việc, Lâm Vân Khê lấy ra một tấm vải dã ngoại màu xám xịt trải dưới gốc cây đại thụ.

“Bảo bối, con ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chơi, mẹ ở ngay phía trước, khát hoặc đói bụng thì gọi mẹ.”

Cố Gia Ngôn gật đầu, ngoan ngoãn vẫy tay với mẹ.

Lâm Vân Khê xoay người cầm lưỡi liềm bắt đầu cắt lúa mạch, theo trình tự trong trí nhớ, cô càng ngày càng quen thuộc, động tác càng ngày càng nhanh.