Nghe nói như thế, trong lòng mẹ Cố thấy an ủi cực kỳ, vừa định nói thịt kia làm cho Ngôn Ngôn ăn, hai ông bà bọn họ ăn ngon như vậy làm gì.
Bên này Lâm Vân Khê đã ôm đứa bé đi rồi.
Vừa đi, vừa dặn dò: “Xong việc thì tới, con không qua gọi hai người đâu.”
Mẹ Cố cười gật đầu, so với Lưu Xảo Xảo, ấn tượng của bà đối với con dâu thứ hai tốt hơn rất nhiều.
Lâm Vân Khê ôm Ngôn Ngôn về đến nhà, vì về trễ một chút nên nhiệt độ thức ăn cũng vừa đủ.
Lâm Vân Khê bưng thức ăn đến nhà chính, ôm con trai ngồi trên đùi mình, cầm bát cơm đút từng chút một.
Cố Gia Ngôn rúc vào lòng mẹ, ăn một miếng cơm một miếng trứng hấp rất ngon, ăn vui vẻ đến nỗi thậm chí hừ hừ ra tiếng.
“Ăn có ngon không?” Lâm Vân Khê xoa xoa mặt cậu bé, cười hỏi.
“Ngon ạ.” Cố Gia Ngôn đã có thể hiểu sương sương ý của mẹ, cậu bé gật mạnh cái đầu nhỏ.
Dáng vẻ đáng yêu như vậy khiến Lâm Vân Khê mềm lòng, cô không chút keo kiệt khen: “ y da, cục cưng của chúng ta thật đáng yêu.”
Cố Gia Ngôn cười híp mắt, cậu bé thật sự rất thích người mẹ hiện tại.
Cho con ăn xong, Lâm Vân Khê mới bắt đầu ăn cơm.
Không thể không nói đồ của không gian ăn rất ngon, cơm mềm dẻo thơm ngon, sườn xào chua ngọt mềm mại rút xương, ngon mà không ngấy.
Cà chua xào trứng gà chua ngọt vừa miệng, dưa chuột trộn làm món khai vị khá bắt cơm, thịt băm hấp trứng tươi ngon mềm mại.
không biết từ lúc nào, Lâm Vân Khê đã quét sạch toàn bộ đồ ăn, còn ợ một cái.
Sau năm cô 18 tuổi rời khỏi cô nhi viện, sống tự lập một mình, kỹ năng sống phải nói là đỉnh của chóp.
Nhất là tài nấu nướng, cho dù ăn một mình, Lâm Vân Khê cũng sẽ tỉ mỉ chế biến thức ăn.
Sau khi có không gian, khứu giác và vị giác của cô càng thêm mẫn cảm nhạy bén, cộng thêm thiên phú rất mạnh và sự dạy dỗ của một người thầy nổi tiếng, khả năng nấu nướng của cô tất nhiên rất điêu luyện.
Lâm Vân Khê nấu ăn không rập khuôn theo công thức, ngược lại cô có thể căn cứ vào đặc điểm của nguyên liệu nấu ăn, cân đo đong đếm, phát huy đến mức cao nhất.
Ngay cả vị sư phụ từng làm những bữa tiệc long trọng cho nhà nước sau khi ăn xong, cũng giơ ngón tay cái lên khích lệ, Lâm Vân Khê nấu ăn đều rất kỹ lưỡng tỉ mỉ, không hề qua loa sơ sài.
Ngửi mùi thơm, nếm mùi vị, ăn xong nhưng hương vị vẫn còn đọng lại mãi.
Món ăn cô làm chủ yếu lấy món ăn gia đình làm chủ đạo, luôn giữ hương vị vốn có của thức ăn, nhưng lại có thể mang đến cho người ta cảm nhận bùng nổ vị giác mạnh mẽ.