Chương 10

Cố Gia Ngôn bĩu cái miệng nhỏ nhắn không muốn, hai tay cậu bé gắt gao ôm cổ mẹ, xoay người qua sống chết không liếc bà nội một cái.

Lâm Vân Khê không ngờ sức của một đứa trẻ có thể lớn như vậy, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại siết chặt cô thiếu chút nữa không thở nổi.

“Không sao đâu, mẹ, con ôm được mà.”

Mẹ Cố nhìn hai mẹ con thân mật trước mắt, ngược lại bà có vẻ giống như người xấu chia rẽ hai người.

Chẳng qua, trong lòng bà ấy rất vui vẻ, hy vọng con dâu có thể giữ mãi như này, chăm sóc con cái và gia đình nhỏ của mình thật tốt.

“Được rồi, bà nội không động vào cháu.” Mẹ Cố vỗ nhẹ mông Cố Gia Ngôn, sau đó hỏi Lâm Vân Khê.

“Trong nhà nấu cơm chưa, nếu không làm trưa nay thì ở lại đây ăn.”

Lâm Vân Khê còn chưa kịp từ chối, trong sân truyền đến một thanh âm chanh chua.

“Mẹ, mẹ tiết kiệm chút đi. Người ta ngày nào cũng ăn no uống say, chướng mắt cơm canh rau dưa nhà chúng ta.”

Người nói chuyện chính là con dâu thứ ba nhà họ Cố Lưu Xảo Xảo, cô ta và nguyên chủ xưa nay không hợp, hai người gặp mặt lúc nào cũng cãi nhau.

Bởi vì bị cô ta đẩy một cái mà nguyên chủ mất mạng, để Lâm Vân Khê xuyên qua.

Hai ngày nay bận việc đồng áng, trong nhà cố ý cắt một cân thịt chuẩn bị bồi bổ thân thể cho những người đi làm.

Một cân thịt nghe có vẻ nhiều, nhưng không chịu nổi khi trong nhà có hơn mười người, mỗi người chia một miếng sẽ không còn lại gì.

Huống hồ sáng nay mẹ chồng cô ta còn nấu cho Lâm Vân Khê một chén cháo gạo, đây là lương thực tinh đó, cô ta kêu con trai khóc lóc om sòm cũng không được chia một miếng nào.

Lưu Xảo Xảo càng nghĩ càng cảm thấy Lâm Vân Khê tới ăn chực, khóe mắt cô ta cay nghiệt nhìn về phía Lâm Vân Khê.

“Các người đã dọn ra ngoài ở riêng, đừng hòng xin xỏ đồ đạc từ nhà cũ.”

“Con nói gì thế, cho dù ở riêng, nó vẫn là con dâu của mẹ.” Mẹ Cố bất mãn trừng mắt nhìn con dâu một cái.

Cái miệng này của cô ta bình thường không biết đắc tội bao nhiêu người, còn không biết bớt bớt nói lại một chút.

Cố Gia Ngôn bị giọng nói bất ngờ làm cho sợ run rẩy, Lâm Vân Khê ôm con trai vào lòng trấn an: “Không sợ, không sợ.”

Cô tiếp tục nhìn về phía Lưu Xảo Xảo: “Em dâu, cô có thể yên tâm, chồng tôi mỗi tháng gửi tiền về nhà, muốn mua cái gì thì mua, tôi thật sự cũng chướng mắt cô cứ nhớ thương kia mấy thứ lặt vặt kia lắm rồi."

“Cô... tốt nhất là cô cứ chướng mắt tôi đi.” Lưu Xảo Xảo hừ một tiếng, lập tức nói với mẹ chồng.

“Mẹ, mẹ nghe thấy chưa, người ta không cần, mẹ cũng đừng gấp, cẩn thận mặt nóng dán mông lạnh.”