Trần Mộc Lan biến sắc, cô ta không ngờ Ninh Hải Sinh lại tới đây vào lúc này, nhưng mà cô ta vẫn nhanh chóng thu hồi vẻ khϊếp sợ trên mặt.
Bây giờ không phải lúc để ngẩn người, hiện tại việc cô ta cần làm chính là chứng thực chuyện yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của Lữ Nhã Hạm cùng Nhị Cẩu Tử.
Ha ha ha....
Lữ Nhã Hạm thầm nở nụ cười châm chọc.
Đây là Ninh Hải Sinh mà lúc trước cha mẹ coi trọng đấy, lúc trước cha mẹ cô nên để mặc Ninh Hải Sinh đi tìm chết.
"Anh Hải Sinh, anh còn chưa biết rõ chuyện xảy ra ở nơi này, đã nói em là người phụ nữ lăng loàn. Anh, anh đây là muốn ép chết em sao...?"
Lữ Nhã Hạm bụm mặt, nước mắt không kiềm được mà chảy ra theo khe hở ngón tay.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng đáng thương oan ức của Lữ Nhã Hạm thì đều không hẹn mà đồng loại ngậm miệng.
Trưởng thôn thấy chuyện càng ngày càng phức tạp, ông ta liếc nhìn Lữ Nhã Hạm cùng mấy người liên quan mấy lần, không nói gì.
"Không phải cô hẹn hò với Nhị Cẩu Tử ở chỗ này sao?"
Vì làm cho mọi người nghĩ là mình vô tội cho nên tới giờ Ninh Hải Sinh mới có mặt ở đây, vì thế chuyện lúc trước gã không biết gì cả.
Nghe được câu nói của Ninh Hải Sinh, Lữ Nhã Hàm kinh ngạc ngẩng phắt đầu dậy.
"Anh Hải Sinh, anh, sao anh có thể nói như vậy, ai nói với anh rằng em hẹn hò ở chỗ này?"
Trong lòng Ninh Hải Sinh hẫng một nhịp.
Sao lại thế này? Không phải Trần Mộc Lan nói sẽ hủy hoại thanh danh của Lữ Nhã Hạm sao? Không phải sẽ để cho Nhị Cẩu Tử cường bạo Lữ Nhã Hạm sao? Vì sao sự việc lại không phát triển dựa theo kế hoạch mà gã và Trần Mộc Lan đã bàn thế?
Khi Ninh Hải Sinh nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Trần Mộc Lan, gã mới phát hiện câu vừa rồi mình đã nói hớ.
Không được, gã không thể dính cái danh lòng lang dạ sói, gã còn muốn đi vào thành đấy?
"Nhã Hàm, xin lỗi, anh hiểu lầm em rồi!"
Ha ha ha, Lữ Nhã Hàm nghe Ninh Hải Sinh nói vậy thì thầm cười châm chọc, nhưng nghĩ tới hình tượng mình đang diễn, cô vẫn treo lên vẻ mặt cảm động.
"Anh Hải Sinh, chỉ cần anh tin tưởng em, em sẽ không cảm thấy oan ức nữa!"
Nhưng tôi thấy ghê tởm, Lữ Nhã Hàm nói thầm trong lòng.
"Thằng nhóc họ Ninh, cháu bị lừa rồi!"
Mã Quế Hương nhìn thấy Ninh Hải Sinh vậy mà tin lời Lữ Nhã Hàm, thì the thé châm biếm. Khi bà ta nhìn thấy Ninh Hải Sinh nhìn về phía mình, thì đắc ý nói.
"Con bé này cùng Nhị Cẩu Tử suýt nữa thì làm ra chuyện tốt rồi. Khi tôi tới, bọn họ còn đang lăn trên mặt đất cơ. Chỉ là nhìn thấy tôi nên con bé kia mới bối rối, đánh trúng Nhị Cẩu Tử, sau đó vu oan giáng họa cho tôi!"
"Có thật không?"
Ninh Hải Sinh làm ra vẻ đau lòng, hỏi ngược lại, Lữ Nhã Hạm nhếch miệng.
"Ha ha ha, anh Hải Sinh, anh không tin em sao?"
Hừ, cho dù tôi không thích anh, thì cũng phải khiến anh buồn nôn chết. Tới lúc đó, tôi muốn xem thử, anh sẽ làm gì tiếp?
"Nhã Hạm, anh, anh không biết!"
Ninh Hải Sinh giả bộ khó xử nói. Trần Mộc Lan đứng bên nở nụ cười. Cô ta đánh vỡ kế hoạch của Lữ Nhã Hạm, giả vờ như chị em thân thiết, dịu dàng nói.
"Nhã Hạm, chuyện bây giờ đã rất rõ ràng rồi, cô không cần giải thích thêm nữa đâu!"
Lữ Nhã Hạm nở nụ cười.
Hai tên kia người xướng kẻ họa, chẳng lẽ bọn họ thật sự nghĩ rằng, cô sẽ vì Ninh Hải Sinh mà tự hủy hoại chính mình sao?
Tên đàn ông cặn bã như vậy, cho dù cô độc thân cả đời cũng không cần.
"Trần Mộc Lan, cô cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao? Cô vì mẹ mình mà đổ tội cho tôi? Ha ha ha, Lữ Nhã Hạm tôi cho dù là một đứa con gái mồ côi không nơi nương tựa thì vẫn có tôn nghiêm của mình!"
Ninh Hải Sinh nhìn Lữ Nhã Hạm đón gió đứng ở đằng kia, không biết vì sao, gã bỗng nhiên có loại cảm giác chột dạ.
Chỉ là khi nghĩ tới tiền đồ của mình, gã thu đi phần chột dạ nơi đáy mắt.