"A..."
Tiếng thét chói tai phá tan không khí ở tiểu viện của nhà họ Trần.
Trần Mộc Lan vừa nhìn thấy những vết nhọt trên mặt mình liền đập bể gương trong tay.
Mã Quế Hương đang nấu cơm nghe tiếng liền vọt vào trong.
"Sao vậy, có chuyện gì?"
Mã Quế Hương căng thẳng đánh giá con gái của mình.
Khi bà ta trông thấy khuôn mặt toàn mụn nhọt của con gái, bà ta muốn ngất luôn tại chỗ.
"Mẹ, mẹ xem thử con bị cái gì vậy?"
Trần Mộc Lan căng thẳng nắm chặt mẹ mình, lo lắng hỏi.
Nếu cô ta không có gương mặt xinh đẹp, thì sao có thể gả vào một nhà tốt được chứ?
Mã Quế Hương tránh né bàn tay của Trần Mộc Lan.
Cô ta nhìn tay mình ngẩn cả người.
Vì sao, vì sao mẹ lại tránh né cô ta?
"Không sao đâu, không sao đâu. Có lẽ con bị muỗi đốt thôi."
Mã Quế Hương cầm lấy tay của Trần Mộc Lan, ngượng ngùng nói.
Con gái bà ta đương nhiên bà ta thương rồi, hơn nữa từ nhỏ con gái đã thông minh, Mã Quế Hương đã quen nghe con gái sai khiến.
"Thật vậy sao?"
Trần Mộc Lan nghi ngờ nhìn mẹ mình.
Nếu chỉ bị muỗi cắn thì mặt cô ta còn cứu được, cô ta chỉ lo mình bị bệnh gì đó thôi.
"Đương nhiên là thật rồi! Con xem vết đốt trên mặt con cũng không nhỏ, nếu là vì nguyên nhân khác thì mấy đốt đỏ này sẽ không lớn như vậy."
Mã Quế Hương dùng vẻ mặt chân thành nói, chỉ là trong lòng bà ta hoàn toàn không nghĩ vậy.
Bà ta cũng không biết những vết trên mặt con gái mình có thật sự là muỗi cắn hay không, nhưng muỗi không thể nào cắn ra được cái mặt như thế này chứ?
Tuy nghĩ vậy, nhưng Mã Quế Hương sẽ không nói những lời này cho Trần Mộc Lan.
Bây giờ trong đầu cô ta toàn nghĩ về mặt mình, không hề nhìn thấy sự chột dạ của Mã Quế Hương.
"Vậy thì con yên tâm rồi. Con đi tìm ít bạc hà đã."
Trần Mộc Lan kích động nói.
Bây giờ mặt cô ta ngứa muốn chết, chỉ cần biết không phải bệnh kỳ lạ gì gây ra thì cô ta yên tâm rồi.
Bên này Trần Mộc Lan đi tìm bạc hà, lúc này nhà họ Ninh bên kia đang bị một luồng áp suất lạnh bao phủ.
Ninh Hải Sinh ngồi trên giường đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương.
Gã hoàn toàn không muốn tin tưởng người có khuôn mặt đầy nhọt này chính là mình, nhưng khi gã cảm nhận được cảm giác từ ngón tay truyền tới, gã mới biết được bản thân không nằm mơ.
"Hải Sinh, mẹ đi tìm chút nha đam cho con bôi nha?"
Hầu Kim Chi cẩn thận nói.
Sắc mặt con bà ta khó coi như vậy, bà ta cũng không biết phải làm sao.
"Không cần đâu ạ, chỉ là bị muỗi cắn thôi, đợi vài ngày nữa sẽ khỏi."
Ninh Hải Sinh nghiêm mặt nói, có thể dùng từ mưa to gió dữ để hình dung sắc mặt gã hiện giờ.
"Hải Sinh, con muốn đi sở vệ sinh xem thử không?"
Ninh Kiến Quốc nhìn thấy sắc mặt âm u của con mình, lo lắng hỏi.
"Xem cái gì chứ? Chẳng lẽ cha muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của con sao?"
Ninh Hải Sinh lộ ra vẻ mặt dữ tợn nói.
Trong lòng gã vẫn luôn tự hỏi những con muỗi ngày hôm qua rốt cuộc là thế nào.
"Mẹ, hôm qua mẹ có xông hương phòng cho con không?"
Ninh Hải Sinh quay đầu hỏi Hầu Kim Chi đang ngồi trước mặt mình, khiến bà ta sửng sốt một chút.
"Mẹ xông rồi, mẹ còn dùng ngải cứu khô đuổi muỗi mỗi ngày đó, chuyện này con cũng biết mà."
Hầu Kim Chi tức giận nói.
Nhìn thấy những chấm đỏ trên mặt con mình, bà ta không kìm được đau lòng, nhưng nhiều hơn chính là lo lắng.
Gần đây hình như mọi việc trong nhà họ không được thuận lợi cho lắm.
Sáng hôm qua xảy ra chuyện từ hôn, buổi tối con trai đã bị muỗi cắn thành như vậy, nghĩ đến việc phải trả nợ, Hầu Kim Chi nghĩ đến một khả năng khiến sắc mặt bà ta khó coi hơn.
"Mọi người nói xem có phải nhà chúng ta đã gặp phải thứ bẩn thỉu gì không?"
Hầu Kim Chi không chắc chắn nói, khiến động tác của Ninh Hải Sinh dừng lại, buông gương trong tay xuống.