Chương 41: Ninh Hải Sinh Đến Thăm Vào Ban Đêm

Dạ Tử Hiên đã lên kế hoạch cho tương lai từ rất sớm.

Từ lúc anh nhận ra bố mẹ không thích mình, anh đã bắt đầu tiết kiệm tiền. Về chuyện kết hôn, anh hoàn toàn không nghĩ đến việc tìm vợ trong thành phố hay những cô gái làm công văn.

Anh khát khao một mái nhà ấm áp, vợ không cần phải quá đẹp, không cần quá tài giỏi, anh chỉ mong khi nào về nhà cũng có thể được ăn đồ ăn nóng hổi, được mặc quần áo sạch sẽ, lặng lẽ cảm nhận cảm giác có người nhà là tốt rồi.

Đây cũng là lý do khi đội trưởng nói tới chuyện hôn nhân của anh, anh biết rõ ba mẹ không thích mình nhưng vẫn cố chấp quay về nhà.

Mặt Lữ Nhã Hạm nóng như bị lửa đốt.

Sao người đàn ông này vô liêm sỉ thế không biết?

Nhưng mà chỉ Lữ Nhã Hạm biết, trong lòng mình đang mừng thầm.

Trong thôn, cô là cô gái mồ côi, không có người thân, chỉ có quan hệ tốt với mấy nhà.

Không giống nhà họ Ninh, bọn họ chính là hộ lớn trong thôn, ít nhất cũng phải mười hộ.

Đây cũng là lý do lúc trước ba mẹ cô đồng ý hôn sự với Ninh Hải Sinh.

Nhưng bây giờ nhà họ Ninh có nhiều người lại thành khuyết điểm. Trong tình huống không có người chống lưng, không cần nghĩ cũng biết cô sẽ phải đối mặt với cái gì.



"Em phải chịu tang nên chúng ta chỉ có thể đính hôn trước thôi, muốn kết hôn phải đợi thêm hai năm nữa."

Lữ Nhã Hạm ngại ngùng nói, cô không muốn bị người khác khinh thường.

Dạ Tử Hiên đã nói quan hệ của anh và người nhà không được tốt, như vậy cô sẽ chuẩn bị sẵn sàng.

Trước khi ba mẹ qua đời đã tiêu gần hết tiền trong nhà, sau đó Ninh Hải Sinh lại lấy đi một phần tiền trong tay cô nữa, đoán chừng bây giờ cô chẳng còn lại bao nhiêu.

Trước kia có lẽ cô sẽ không để ý tới tiền, nhưng đời trước trải qua nhiều chuyện như vậy dạy cho cô biết, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi.

Hơn nữa sắp tới sẽ cải cách mở cửa, cô có thể nghe hiểu tiếng động vật nên có thể kinh doanh theo phương hướng này.

Lúc cô đã có tiền trong tay chắc chắn sau này sẽ không bị người nhà họ Dạ khinh bỉ.

Về món tiền bị nhà Ninh Hải Sinh lấy mất, Lữ Nhã Hạm hoàn toàn không để trong lòng, cô không có lòng tin mình có thể lấy lại món nợ của nhà họ Ninh ngay lập tức.

"Đó là đương nhiên rồi!"

Dạ Tử Hiên cười nói.

Cô là phụ nữ, giữ đạo hiếu với ba mẹ là chuyện đương nhiên, anh sẽ không để ý chuyện này, chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.

"Sau này mỗi tháng anh sẽ để em ký nhận mười đồng trợ cấp của anh. Em không cần lo không có tiền, cũng không cần tiếc tiền mà không tiêu."



Dạ Tử Hiên nhìn thân hình Lữ Nhã Hạm có chút gầy gò, mặt nhăn mày nhíu thì nhẹ giọng nói, chỉ là trong giọng nói vẫn mang một chút bất mãn.

"Không cần đâu, em có tiền rồi."

Lữ Nhã Hạm vội vàng từ chối.

Bản thân cô có thể nuôi mình, vì sao phải dùng tiền của người đàn ông này chứ? Mặc dù không thể lập tức lấy lại tiền mà nhà họ Ninh mượn cô nhưng từ từ sẽ được, Lữ Nhã Hạm tin số tiền cô có bây giờ vẫn đủ.

Còn nếu nhà họ Ninh không trả tiền, Lữ Nhã Hạm cũng không lo lắng.

Có thân phận quân nhân của Dạ Tử Hiên ở đó thì chính là lớp bảo vệ mạnh nhất của cô rồi.

"Em có thể lấy lại tiền mà tên mặt trắng đó mượn sao?"

Dạ Tử Hiên hơi tức giận nói.

Anh thân là đàn ông, nuôi người phụ nữ của mình là chuyện đương nhiên. Còn về tiền tên mặt trắng nhà họ Ninh nợ, trong mắt Dạ Tử Hiên chính là đồ cưới của cô gái nhỏ.

"Hừ, Lữ Nhã Hạm, cô đúng là cái đồ con gái mất nết!"

Lúc Lữ Nhã Hạm và Dạ Tử Hiên đang thảo luận chuyện đồ cưới và trụ cột gia đình thì Ninh Hải Sinh đứng ở cửa nhà, châm chọc nói.