Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Quân Hôn, Thủ Trưởng Siêu Sủng

Chương 3: Hãm Hại.

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Không phải, không phải như thế, là nó, là nó đánh Nhị Cẩu tử, nó đang nói dối!"

Vẻ mặt Mã Quế Hương trở nên dữ tợn, đáy mắt mang theo sự điên cuồng, lên án nói.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Trần Mộc Lan nghe được tin, đẩy đám người, chạy tới bên cạnh Mã Quế Hương.

Chỉ là lúc chạy tới Trần Mộc Lan còn kín đáo nhìn về phía Lữ Nhã Hạm. Đây là xảy ra chuyện gì, không phải mẹ cô ta tới bắt gian sao? Sao lại thành hung thủ rồi?

"Mộc Lan, Mộc Lan, là con bé Lữ Nhã Hạm chết tiệt kia nhét xẻng vào trong tay mẹ. Lúc mẹ chạy tới đây, Nhị Cẩu Tử đã nằm ra đất rồi, không phải là do mẹ làm!"

Lúc Mã Quế Hương nhìn thấy con gái tới, bà ta như gặp được người tâm phúc, vội vàng giải thích với con gái.

Sắc mặt Trần Mộc Lan lập tức tối đi, đáy mắt cũng thấp thoáng một tia lo lắng trước nay chưa từng có.

"Nhã Hạm, có phải cô hiểu nhầm mẹ tôi không?"

Trần Mộc Lan lên tinh thần, miễn cưỡng cười cười, nói tiếp: "Có phải, có phải là cô... bị mẹ tôi bắt gặp, nên cô có gì hiểu lầm không?"

Trần Mộc Lan nói một cách úp mở, khiến cho Lữ Nhã Hạm đang chôn đầu trong lòng bác Cố nhất thời nhịn không nổi muốn cười.



Toàn bộ những chuyện này đều là do Trần Mộc Lan cùng Ninh Hải Sinh đứng sau dàn dựng, ngay cả Mã Quế Hương tới bắt gian cũng là do Trần Mộc Lan sai bảo.

Đương nhiên, Nhị Cẩu Tử đang nằm trên đất là kiệt tác của cô, nhưng vậy thì có tác dụng gì chứ?

"Mộc Lan, cô, làm sao cô có thể nói tôi như vậy chứ?"

Lữ Nhã Hạm ngẩng đầu, đau lòng muốn chết nhìn Trần Mộc Lan.

"Cô, cho dù cô muốn bảo vệ bác Trần, thì cô... Cô cũng không thể ép chết tôi như vậy?"

Hừ, kiếp trước thanh danh nửa đời sau của tôi đều bị mấy người làm hỏng, hiện tại cô còn muốn tính kế tôi?

Nếu tôi lại chịu thiệt, vậy thì thật sự uổng công tôi lăn lộn ở bên ngoài thời gian dài như vậy.

"Nhóc họ trần, cháu không thể vì thanh danh của mẹ mình mà hãm hại bé Hạm chứ, cháu cũng không nhìn thử xem trên cổ mẹ mình là dấu gì, không sợ mất mặt!"

Ngô Phượng nghe Lữ Nhã Hạm nói xong thì nhìn Mã Quế Hương một cách khinh bỉ, châm chọc nói.

Với dấu vết trên cổ Mã Quế Hương, chỉ cần không phải đứa ngốc, thì đều biết là làm gì lưu lại.

"Thầy lang Trương tới, thầy lang Trương tới rồi!"

Ngay lúc Trần Mộc Lan muốn tiếp lời, thì âm thanh của Cẩu Đản truyền tới, cậu ta lôi thầy lang Trương chạy thẳng tới bên cạnh cha mình.



Khoảnh khắc không ai chú ý, Lữ Nhã Hạm nhìn Trần Mộc Lan một cách khıêυ khí©h.

Tất cả những gì tôi trải qua ở kiếp trước, tôi sẽ cho các người hưởng thụ toàn bộ một lần.

Không phải là cô thích tính kế người khác sao?

Kiếp trước tôi bị người xem thường, ra cửa bị người chỉ trỏ, chuyện của mẹ cô coi như trả lãi.

Trần Mộc Lan nắm chặt hai tay mình, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn trong lòng bàn tay làm cho cô ta khôi phục lý trí.

Cô ta cúi đầu nhìn Nhị Cẩu Tử đang nằm trên đất, chỉ cần gã ta tỉnh, vậy thì sự việc rốt cuộc ra sao, mọi người đều sẽ rõ ràng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Trần Mộc Lan nhìn về phía Nhị Cẩu Tử trở nên nóng bỏng hơn.

Lữ Nhã Hạm nhìn thấy ánh mắt của Trần Mộc Lan thì trong lòng chùng xuống. Lúc ấy cô chỉ lo tính kế Mã Quế Hương, mà lại quên mất Nhị Cẩu Tử mới là người trong cuộc.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Trong lòng Lữ Nhã Hạm thoáng hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng cho dù Nhị Cẩu Tử tỉnh lại cô cũng không sợ, chỉ cần cô cắn chặt, mọi người tuyệt đối sẽ không tin tưởng một người cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, nói dối hết bài này tới bài khác như Nhị Cẩu Tử.

"Mộc Lan, xin lỗi, tôi biết, cô có chút không chấp nhận được. Nhưng mà, nhưng mà tôi, tôi cũng muốn sống một cách rõ ràng trong sạch!"
« Chương TrướcChương Tiếp »