“Ừm, lần nào gặp Điềm Điềm, cô ta cũng cho kẹo, Điềm Điềm cũng không lấy!”
“Sao con không lấy?”
Tô Khanh Uyển rửa mặt mũi, tay chân cho hai đứa nhỏ xong, lấy chiếc khăn mặt trong cổ áo ra lau khô cho chúng, lúc này mới bê chậu nước đi đổ.
Nhưng ngay lúc cô xoay người, liền nghe thấy Điềm Điềm nhỏ giọng nói: “Vì mẹ mới là mẹ của chúng con mà!”
Nghe được câu nói này, trái tim Tô Khanh Uyển đột nhiên mềm nhũn.
Cô cúi người xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Điềm Điềm, áy náy nhìn cô bé hỏi: “Trước đây.......mẹ đối xử với con không tốt, con còn muốn để mẹ làm mẹ của con sao?”
Lần này không chỉ Điềm Điềm gật đầu, mà Lâm Lâm cũng gật theo.
“Dù mẹ có là người như thế nào, thì cả đời này mẹ vẫn là mẹ của chúng con!”
“Mẹ và ba đã kết hôn rồi, mẹ chính là mẹ của chúng con, nếu mẹ không vui, nhất định là do chúng con chưa ngoan, lần sau Lâm Lâm nhất định sẽ sửa, lát nữa Lâm Lâm sẽ đi xin ăn cho mẹ, mẹ, mẹ đừng ly hôn với ba được không?”
Nghe được những lời này, Tô Khanh Uyển bỗng chốc đỏ hoe khóe mắt, nước mắt như chực trào ra.
Hai đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có mẹ, chưa từng cảm nhận được hơi ấm gia đình, bố hy sinh, về ở với Tống Sở Án lại bị nguyên chủ ngược đãi, thật khiến người ta đau lòng chết đi được.
“Được, không ly hôn! Các con ngoan, đi nào, mẹ nấu cơm cho hai đứa ăn nhé!”
Nghe thấy cô đồng ý, Lâm Lâm và Điềm Điềm lập tức vui mừng.
Hai đứa nhỏ để mặc mẹ dắt tay, cùng nhau đi vào nhà.
Trở về phòng, Tô Khanh Uyển lúc này mới có dịp quan sát kỹ căn phòng này.
Những căn nhà này đều là nhà tập thể, quay hướng Nam, hễ là cán bộ kết hôn, mỗi người được chia một phòng, con cái lớn hơn một chút có thể được chia thêm một phòng.
Nơi này hẻo lánh, vốn dĩ nhà ở trong đội đã căng thẳng, có thể được chia cho một căn phòng để ở, coi như là may mắn rồi.
Cũng may căn phòng còn rộng rãi, ngoài chiếc giường kê sát tường phía Tây Nam ra, đầu giường còn có một chiếc tủ quần áo, phía Đông là một chiếc bàn ăn, cùng với bếp than tổ ong và một chiếc tủ chén đơn giản.
Bên trong để bát đĩa, đũa, chậu men,...
Dù sao thì đồ dùng nấu nướng cũng coi như đầy đủ, hơn nữa bếp lò còn nằm đối diện với một ô cửa sổ, cũng không đến nỗi mỗi lần nấu nướng là khói mù mịt cả căn phòng.
Tô Khanh Uyển nhớ tới viên kẹo mà Lâm Lâm đã nói, bèn đi đến đầu giường, thò tay vào dưới gối mò thử.
Quả nhiên sờ thấy một nắm kẹo sữa Thỏ Trắng lớn, còn có mấy viên kẹo cứng vị hoa quả.
Cô liền lấy hết ra, nhìn hai đứa nhỏ đang chớp chớp đôi mắt to, chăm chú nhìn chằm chằm vào đống kẹo trên tay cô.