Cậu bé chỉ dám liếʍ một miếng, rồi vội vàng đưa cho em gái, còn tờ giấy gói kẹo thì cậu bé giữ lại, giấu trong túi áo nhỏ xíu của mình.
Lúc này nghe thấy Tô Khanh Uyển hỏi bọn trẻ có đói bụng không, Lâm Lâm vô cùng áy náy.
Cuối cùng cậu bé cũng lấy hết can đảm, rón rén lấy tờ giấy gói kẹo in hình chú thỏ con từ trong túi ra.
Mắt đỏ hoe nhìn Tô Khanh Uyển khóc nức nở: “Mẹ ơi, con xin lỗi, là Lâm Lâm đã trộm kẹo của mẹ, mẹ mắng con đi, đánh con cũng được, đều là lỗi của Lâm Lâm, xin mẹ đừng ly hôn với ba …”
Tô Khanh Uyển nghe vậy, trong lòng nhói đau, đứa bé này thật hiểu chuyện, cũng thật đáng yêu, sao nguyên chủ có thể nhẫn tâm đối xử với hai đứa trẻ như vậy!
Tống Sở Án ở bên cạnh sắc mặt cũng không tốt lắm, đường quai hàm bạnh ra, các ngón tay cuộn lại nắm chặt thành quyền.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, anh như hạ quyết tâm.
“Tô Khanh Uyển, chúng ta ly hôn đi!”
Giọng anh vừa dứt, nước mắt Tô Khanh Uyển bất giác tuôn rơi, không biết là do uất ức của nguyên chủ để lại hay là của cô, trong lòng tràn ngập cảm xúc khó diễn tả.
Cảm giác như, tại sao vừa đến đã bị đá vậy chứ!
Cô còn chưa từng yêu đương gì cả, đã bị đá một cách khó hiểu, còn là bị ly hôn nữa chứ!
Cô định nói "Ly hôn thì ly hôn!"
Thì nghe thấy hai đứa nhỏ đột nhiên khóc lớn.
"Ba mẹ đừng ly hôn!"
"Lâm Lâm không sợ đói bụng, không sợ phải đi ăn xin, ba ơi, xin ba đừng ly hôn với mẹ! Tất cả là lỗi của Lâm Lâm!"
Nhìn hai đứa nhỏ ôm chân mình khóc, trong lòng Tống Sở Án cũng rất khó chịu.
Anh thật sự không biết phải làm sao, đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Sở Án, cậu có nhà không? Thủ trưởng bảo cậu qua đó một chuyến!"
Tống Sở Án vội vàng kìm nén cảm xúc trong lòng, vỗ vỗ Lâm Lâm và Điềm Điềm đang ở bên chân, nói: "Ba phải ra ngoài một chuyến, hai đứa ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, nếu đói quá..."
Anh ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tô Khanh Uyển, trong lòng đột nhiên thắt lại, thở dài một hơi.
"Nếu đói quá thì sang nhà dì Hoa bên cạnh, nhờ dì ấy nấu cho hai đứa một bữa, lát ba sẽ đưa phiếu cho dì ấy!"
Nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Anh mới xoay người đi ra ngoài.
Nhìn anh cứ thế bỏ đi, Tô Khanh Uyển thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút uất ức.
Cô tự hỏi chuyện này là sao chứ!
Nhìn hai đứa nhỏ đứng cách cô một khoảng, vẻ mặt rụt rè, cô lại thấy đau lòng.
"Đi nào, mẹ dẫn hai đứa đi rửa tay, rửa tay xong mẹ nấu cơm cho hai đứa ăn!"
Hai đứa nhỏ không nhúc nhích, cô chỉ có thể tự mình đi lấy chậu rửa mặt trên giá, ra ngoài múc nước.