Chương 45

“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy! Tôi không đi! Vì sao tôi phải đi! Gà nhà tôi không tìm thấy, tôi còn oan ức đây này! Hu hu hu.......”

Nhưng lần này, xung quanh không còn một ai khuyên can, tất cả đều về nhà mình, nấu cơm.

Đều đã quá trưa rồi, con cái ở nhà còn đang đợi cơm! Ai rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng cho cô ta chứ! Đây là cô ta gieo gió gặt bão! Chỉ đáng thương cho cán bộ Trương!

Nhưng ai bảo hắn ta lại đi lấy người vợ như thế chứ!

Đợi sau khi cán bộ Trương cũng kéo người đi rồi.

Tô Khanh Uyển nhìn thịt gà rơi đầy đất, trong lòng đau xót vô cùng.

Điềm Điềm và Lâm Lâm nhìn thấy cũng khóc nức nở.

“Hu hu hu....... Con muốn ăn thịt.......”

“Sao có thể như vậy chứ, sao lại đi lật nồi của người ta...... Mẹ ơi, thịt gà này tiếc quá......”

Tống Sở Án cũng nhíu mày.

Lại thấy Tô Khanh Uyển ngồi xổm xuống, nhặt từng miếng thịt gà lên.

“Không sao, đừng khóc nữa, mẹ rửa sạch sẽ lại, nấu lại cho hai đứa ăn ngon nhé!”

Thịt gà chỉ là bị rơi xuống đất, vứt đi thật sự rất đáng tiếc, lại còn trong thời buổi ăn một miếng thịt khó như lên trời này.

Cô không thể không trân trọng từng hạt gạo, từng miếng thịt!

Điềm Điềm và Lâm Lâm nghe vậy lập tức nín khóc mỉm cười.

Tống Sở Án lại nhận lấy chiếc bát tô men trong tay cô.

“Để tôi làm cho!”

Nhìn anh đi rửa thịt, Tô Khanh Uyển bắc nồi lên bếp cho dầu ăn vào, thái hành gừng tỏi, lại tiện tay nhào chút bột ngô.

Còn không quên mở livestream.

Cẩu Đản không khỏi cảm thán: “Chủ nhân, cô thật sự muốn ăn chỗ thịt gà đó sao? Đều rơi xuống đất rồi đấy!”

Tô Khanh Uyển ngẩng đầu nhìn trang sách vàng rực của nó.

“Không thể lãng phí được, hơn nữa rửa sạch sẽ là được rồi, cho bọn nhỏ ăn một bữa thịt, không dễ dàng gì đâu!”

Nghĩ đến trong nhà không có gia vị hầm gà, nhanh chóng dùng 5 điểm mỹ thực, đổi lấy một nắm nhỏ gia vị hầm gà, bên trong có quế hồi, thảo quả, hoa tiêu, bạch chỉ, nhục đậu khấu, thảo quả, tiểu hồi hương......

Có những thứ này rồi, hôm nay món thịt gà xào này nhất định sẽ rất thơm!

Lúc này, Tống Sở Án bưng bát thịt gà đã rửa sạch sẽ trở về, nhìn cô trên mặt không khỏi có chút áy náy.

“Xin lỗi, để mọi người phải chịu ấm ức theo tôi rồi...”

Tô Khanh Uyển lại khẽ mỉm cười.

“Tôi cũng có chịu ấm ức gì đâu, còn tát lại cô ta hai cái đấy chứ! Hơn nữa thịt gà một miếng cũng không thiếu, anh với tụi nhỏ cứ chờ xem, hôm nay tuy gà hầm canh không thành, nhưng tôi sẽ làm món khác ngon hơn!”

Dầu nóng, cô nhanh tay cho gia vị vào phi thơm, tiếp đến cho hành gừng vào, sau đó mới trút thịt gà vào xào.