Đinh Ái Cúc vẫn còn bất mãn: “Không phải chỉ là lật úp nồi của Tô Khanh Uyển thôi sao, ai bảo cô ta ngày thường không ra gì, tôi không nghi ngờ cô ta thì nghi ngờ ai?”
Thấy cô ta còn cứng miệng, trán cán bộ Trương bắt đầu toát mồ hôi.
“Cô còn nói nữa! Cô muốn hại chết tôi có phải không! Tôi thật sự hối hận khi để cô theo tôi lên đây!”
Nghe vậy, Đinh Ái Cúc lập tức không vừa lòng.
“Trương Hữu Đức, anh có ý gì? Hối hận rồi? Hối hận lấy tôi rồi? Tôi nói cho anh biết! Muộn rồi!”
Nói rồi, cô ta lao vào đánh hắn ta túi bụi.
Cán bộ Trương là người thật thà, hắn ta là quân nhân, dù có tức giận đến đâu cũng không đánh phụ nữ.
Bởi vì hắn luôn ghi nhớ một câu, hắn ta là người bảo vệ Tổ quốc, ra trận gϊếŧ địch, không phải để đánh vợ!
Đinh Ái Cúc vốn đã hơn hắn ta vài tuổi, giờ lại càng ra sức tát vào mặt hắn ta.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, mọi người đều không khỏi thở dài ngao ngán, vội vàng chạy đến can ngăn.
Sắc mặt Chu Hải Phong cũng tối sầm lại.
“Hỗn xược! Còn không mau dừng tay lại cho tôi!”
“Đây là doanh trại quân đội!”
“Làm gì cho ra thể thống gì!”
Cán bộ Trương thật sự có nỗi khổ không nói nên lời, người ngoài đều nói Tống Sở Án nhà kia ngỗ ngược, hắn ta thấy vợ mình cũng chẳng vừa!
Nhưng trước đây ngoài việc thỉnh thoảng xảy ra chút xích mích với người khác, cô ta cũng chưa từng làm gì quá đáng, nhưng hôm nay cô ta thật sự là quá đáng rồi!
Nhìn hai người bị kéo ra.
Chu Hải Phong thật sự tức giận.
Ban đầu, ông ta nghe cấp dưới nói chuyện của Tô Khanh Uyển, vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với hai vợ chồng Tống Sở Án, làm công tác tư tưởng.
Vừa hay hôm nay Tống Sở Án đến tìm, biết hoàn cảnh nhà anh khó khăn.
Ông ta bèn bảo nhà ăn đơn vị chia cho một con gà, để anh mang về.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện này!
Ông đã từng gặp Tô Khanh Uyển , không giống như loại người đó, ông ta thấy, nhà cán bộ Trương này mới thật sự là vấn đề lớn!
“Hừ! Tôi thấy chuyện thăng chức của Trương Hữu Đức anh cũng nên gác lại đi! Anh vẫn nên xử lý tốt chuyện nhà mình trước đã! Một cán bộ điều quan trọng nhất chính là không thể có vấn đề về tác phong! Câu tục ngữ xưa nói rất hay, vợ hiền thì chồng ít gặp tai ương!”
“Đinh Ái Cúc, là vợ của Tống Sở Án tố cáo cô, tôi cũng đã biết, chúng tôi không chứa chấp loại người như cô, hôm nay cô thu dọn đồ đạc, để Trương Hữu Đức đưa cô về đi!”
Nói xong, cũng không định ăn cơm nữa, dắt vợ con quay người bỏ đi.
Đinh Ái Cúc đang giằng co với cán bộ Trương “bịch” một tiếng ngồi phịch xuống đất gào khóc thảm thiết.