Vợ chồng hai người cũng không nỡ lòng nào để cô gả cho người trong thôn chịu khổ, thế nên nghe nói có một nhà lãnh đạo trong thành phố muốn tìm vợ cho cậu con trai út đang tại ngũ .
Nhưng rất nhiều người nghe xong, biết là người đàn ông đó quanh năm không về nhà, vợ chồng muốn gặp nhau một lần cũng khó, trừ khi người vợ đi theo anh.
Vậy nên rất nhiều nữ công nhân có điều kiện đều không bằng lòng, họ ở đây có công việc, cần gì phải chịu khổ sở đó chứ.
Nhưng Tô Khanh Uyển lại bằng lòng, không phải cô muốn tìm một người có điều kiện tốt sao?
Làm con dâu lãnh đạo sướиɠ biết mấy, biết đâu còn có thể xin được vào làm việc trong cơ quan nhà nước, trở thành công nhân viên chức chính thức, chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ở ngoài đồng cày cấy sao?
Hơn nữa cô lớn lên cũng xinh đẹp, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng nên da trắng nõn nà, dáng người mềm mại yêu kiều, nhìn rất ưa nhìn.
Thế là hai bên gặp mặt, đều rất hài lòng, nhất là nguyên chủ Tô Khanh Uyển, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tống Sở Án từ xa, cô đã vui mừng khôn xiết, tối đó liền nói với mẹ, cô đồng ý hôn sự này.
Hai bên bàn bạc, đợi Tống Sở Án gửi đơn xin kết hôn lên tổ chức, hai người sẽ làm thủ tục tại địa phương, ngay hôm đó cô sẽ theo anh lên tàu hỏa đến quân doanh.
Cô cứ ngỡ từ nay về sau có thể sống những ngày tháng tốt đẹp, nhưng nào ngờ vừa đến nơi, cô mới hay tin, anh còn đang nuôi hai đứa con!
Nhìn một đám người nhà kéo hai đứa nhỏ lại bảo chúng gọi cô là “mẹ”!
Lúc đó Tô Khanh Uyển lập tức không vui.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chịu uất ức bao giờ, tính ngang bướng nổi lên, khóc lóc om sòm, khiến mọi người đều ngây người.
Về sau càng quá đáng hơn, để ép Tống Sở Án đuổi hai đứa nhỏ đi, cô không nấu cơm, cũng không cho chúng ăn cơm, mà để mặc chúng đi xin ăn từng nhà.
Không phải lúc nào đám người kia cũng khuyên cô sống cho tốt với Tống Sở Án sao? Vậy thì để họ nếm thử xem, họ có muốn ngày ngày nuôi hai đứa con ghẻ này không!
Ngày thường ra ngoài cô cũng chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì, không phải thấy người này khó ưa rồi nhổ vỏ hạt dưa đầy cửa nhà họ, thì là thấy người kia không vừa mắt, hắt nước rửa chân ra cửa nhà người ta.
Khiến cho người nhà trong cả khu tập thể đều oán trách, hôm nay lại náo loạn rồi.
Rất nhiều người thò đầu ra cửa sổ hóng chuyện.
“Nhìn xem, vợ nhà chú Tống lại làm ầm lên rồi, ngày nào cũng như thế này thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Đúng vậy, hai đứa nhỏ kia cũng thật đáng thương! Cứ tưởng đâu đã có mẹ, ai ngờ lại gặp phải người đàn bà như thế này......”