Chương 27

Nhưng trong lòng cô cũng biết, quân nhân bọn họ ngày thường cường độ huấn luyện cao, tiêu hao thể lực nhiều, nếu không ăn no thì lấy đâu ra sức lực để bảo vệ đất nước?

Câu nói xưa của người già quả nhiên không sai, đều nói tuổi đang lớn, ăn nghèo cha mẹ, năm nay Tống Sở Án cũng mới 21 tuổi, hơn cô có một tuổi!

Đúng là tuổi trẻ sung sức! Ăn nhiều một chút cũng là chuyện bình thường!

Trước đây cô cũng từng nghe ông nội kể về thời đại của ông, nhà làm nông, tốn sức, nhìn thấy con cháu ăn ít, ông thường hay lẩm bẩm nói rằng một mình ông có thể ăn mười cái bánh bao! Lại còn lấy đó làm vinh dự!

Nhìn thấy Tống Sở Án, cô đã tin.

May mà hôm nay cô đã làm mười cái bánh ngô, bản thân cô ăn một cái, hai đứa nhỏ ăn bát trứng hấp, mỗi đứa lại ăn thêm nửa cái bánh, còn lại hai cái!

Một nồi lớn cháo ngô cũng đã hết sạch.

Thức ăn cũng chẳng còn thừa chút nào, Tô Khanh Uyển rất vui, đối với đầu bếp mà nói, còn gì vui hơn việc thực khách thích ăn món mình nấu chứ!

Ăn cơm xong, lại là Tống Sở Án đi rửa bát! Còn sớm mới đến giờ đi ngủ, trời cũng nóng, hai đứa nhỏ ăn cơm xong liền chạy ra ngoài chơi,

Cô dọn dẹp bàn ăn, quét nhà, đợi đến lúc Tống Sở Án quay lại, hai người ở riêng trong một gian phòng, cô mới cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.

Sao cô lại quên mất vấn đề ngủ nghỉ rồi?

Trong nhà chỉ có một chiếc giường, ngày thường nguyên chủ ngủ giường, anh dẫn hai đứa nhỏ trải chiếu ngủ đất.

Bây giờ đổi thành Tô Khanh Uyển, cô bỗng có chút ngại ngùng.

“Buổi tối để hai đứa nhỏ ngủ với tôi nhé!”

Tống Sở Án nhìn xuống đất, ừm một tiếng.

Thời tiết nóng nực, hôm nay cô lại cuốc đất, nấu cơm, cả người đổ mồ hôi, dính dớp rất khó chịu.

Lúc này đặc biệt nhớ bồn tắm lớn ở nhà kiếp trước.

Thả chút tinh dầu thơm, thoải mái ngâm bồn, thích thật!

Nhưng hiện tại, tất cả chỉ là tưởng tượng.

Không khí trong phòng dường như cũng trở nên nóng rực.

Tô Khanh Uyển đỏ mặt, dè dặt hỏi: “Bên này, có chỗ nào tắm rửa không….”

Nghe thấy lời cô nói, Tống Sở Án đột ngột ngẩng đầu nhìn cô, mặt cũng theo đó đỏ bừng.

Rồi lại vội vàng cúi đầu xuống.

Lúng túng nói: “Trời nóng, nhà tắm của đội đóng cửa rồi, đàn ông chúng tôi đều ra bờ sông tắm, phụ nữ các cô chắc là… đều đun ít nước nóng, ở trong nhà… lau người…”

Càng nói, mặt anh càng đỏ, đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

“Cô… muốn lau người chứ? Tôi đi đun nước nóng cho cô!”

Nói xong, anh như ngồi trên đống lửa, vội vàng đứng dậy xách thùng đi lấy nước.

Mà mặt Tô Khanh Uyển cũng đỏ như mông khỉ.

Đợi anh lấy nước về, cô vội vàng nhóm lửa đun nước.