Chương 2

Đúng lúc này, hai đứa trẻ lao đến, một trái một phải chen chúc bên cạnh cô.

“Hu hu hu.....Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi! Điềm Điềm sợ quá!”

“Mẹ ơi, Lâm Lâm sẽ không chọc mẹ giận nữa, bánh bao để dành hết cho mẹ ăn, sau này Lâm Lâm không ăn vụng nữa!”

Hai đứa trẻ trông chỉ khoảng ba, bốn tuổi, rất giống nhau, chắc là sinh đôi, bé gái cột tóc hai bên, bé trai để tóc húi cua, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

Vẻ mặt tủi thân đó khiến trái tim Tô Khanh Uyển thắt lại.

Kẻ máu lạnh nào lại đi chọc cho hai đứa trẻ đáng yêu thế này khóc chứ! Thật là nhẫn tâm!

Chờ.....chờ đã......

“Mẹ? Ai là mẹ của con?”

Nghe thấy cô nói, Điềm Điềm “Oa......” một tiếng bật khóc.

Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Lâm cũng không nhịn được nữa, mếu máo.

“Hu hu, mẹ không cần chúng con nữa sao......”

Tống Sở Án cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp đến giới hạn.

Anh trầm mặt xuống, nghiêm nghị nói: "Tô Khanh Uyển, cô còn muốn nằm trên đất đến bao giờ?"

Tô Khanh Uyển ngẩn người, lúc này mới ý thức được điều gì đó không đúng, cô, cô không chết?

Bò dậy khỏi mặt đấy, cô vẫn còn cảm giác không chân thật!

Hai tay nhanh chóng sờ loạn trên người, trên mặt một trận......

Cô không chết!! Ôi không, nói chính xác là, cô lại sống lại rồi sao?!

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không khoa học vậy?

Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt và hai đứa trẻ con đang khóc sướt mướt, cô hoàn toàn ngơ ngác.

Đặc biệt là nhìn thấy căn phòng nơi cô đang ở, càng thêm kinh ngạc há hốc mồm, trên bức tường đối diện cô còn dán một tờ lịch, thời gian dừng lại ở ngày 21 tháng 6 năm 1976.

Bức tường phía sau loang lổ cũ kỹ, sơn xanh được một nửa, tờ lịch nằm gọn gàng trên lớp sơn xanh, phía trên còn dán một bức chân dung của vị lãnh tụ.

Tô Khanh Uyển trừng mắt nhìn quanh một lượt.

Bàn gỗ hai ngăn có khóa, giường ván gỗ, phích nước quân dụng, cái cốc men sứ in dòng chữ "Đoàn kết là sức mạnh", bình nước nóng, giá đỡ chậu rửa mặt bằng gỗ ba chân, chậu rửa mặt in chữ hỷ đỏ chót...

Càng nhìn càng thấy hoang đường!

Chẳng lẽ cô không những không chết mà còn xuyên không về năm 76?

Thấy cô không nói gì, trong lòng Tống Sở Án có chút bực bội, anh đang huấn luyện, đột nhiên bị người dưới quyền gọi về, nói là cô vợ mới cưới của anh lại giở trò!

Hai đứa nhỏ khóc dữ quá, không còn cách nào khác, đành phải gọi anh về ngay.

Tống Sở Án biết cô đang giở trò gì!

Chuyện này cũng trách anh, lúc kết hôn không nói rõ là anh còn có hai đứa con riêng phải nuôi.

Hai đứa nhỏ này là con của một người đồng đội, vợ anh ấy sinh con bị băng huyết qua đời, còn đồng đội của anh thì hy sinh khi đang làm nhiệm vụ che chắn cho anh, trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ thơ dại.