Chương 16

Nhìn hai đứa nhỏ với vẻ mặt có chút sợ hãi, tim Tô Khanh Uyển chợt nhói đau, đây đều là nghiệp chướng mà nguyên chủ gây ra.

Đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho hai đứa nhỏ.

Trước đây, mỗi lần có cơm mang về, nếu hai đứa nhỏ dám ăn trước, chắc chắn sẽ bị nguyên chủ mắng một trận.

Nào là vô phép tắc, không có giáo dưỡng.

Thậm chí còn mắng chúng là đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy...

Tô Khanh Uyển chỉ cần nghĩ đến đây thôi đã hận không thể bóp chết chính mình.

Không còn cách nào khác, cô đành phải gắp một miếng trứng gà nhỏ, bỏ vào miệng.

Quả nhiên, hai đứa nhỏ nhìn thấy thế mới vui vẻ cầm đũa gắp trứng ăn.

Ăn ngon đến nỗi hai mắt Điềm Điềm híp lại.

"Mẹ ơi, cơm mẹ nấu ngon quá!"

Lâm Lâm cũng ăn đến miệng đầy dầu mỡ, vừa húp mì, vừa gắp khoai tây và đậu đũa.

"Đúng vậy, con chưa bao giờ được ăn cơm canh nào ngon như vậy!"

Nhìn hai đứa ăn ngon lành, Tô Khanh Uyển cũng vui vẻ.

"Ngon thì ăn nhiều một chút, lần sau mẹ lại làm cho ăn!"

Lúc Tống Sở Án trở về thì thấy chính là cảnh tượng này.

Chỉ thấy ba người, một lớn hai nhỏ, ngồi quây quần bên bàn ăn cơm rất ngon lành, mà mùi thơm này anh đã ngửi thấy từ rất xa, nhưng anh không dám nghĩ là từ nhà mình, cứ tưởng là nhà ai đó có bà chị dâu trổ tài nấu nướng.

Nhìn lại căn phòng bừa bộn mà Tô Khanh Uyển đã bày bừa trước khi đi, giờ đã sạch sẽ và ngăn nắp.

Anh có chút không dám tin, đây là nhà mình sao!

Đứng ở cửa, bước chân như muốn rụt rè không dám bước vào.

Hình như mình đi nhầm cửa rồi?

Lúc này, Điềm Điềm là người đầu tiên phát hiện ra anh.

"Ba ơi, sao ba không vào?"

Tô Khanh Uyển ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt anh nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, cô bỗng chốc đỏ mặt.

Sao người đàn ông này lại đẹp trai như vậy chứ?

Thật là ngại quá đi!

Che giấu sự bối rối trong lòng, Tô Khanh Uyển mỉm cười đứng dậy.

"Anh ăn cơm chưa? Tôi có để phần mì cho anh, để tôi đi trụng cho anh nhé?"

Nhìn thấy thái độ khác thường của cô, Tống Sở Án cũng có chút bối rối, định nói đã ăn rồi, nhưng ngửi thấy mùi thơm trong không khí, bụng anh bỗng "ọc ọc" kêu lên như trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Nhìn thấy ánh mắt của Tô Khanh Uyển và hai đứa nhỏ đang nhìn mình, anh liền thoải mái thừa nhận.

"Ừ!"

Sải bước đến bàn ngồi xuống.

Nhìn thoáng qua đĩa trứng gà xào cà chua vàng ươm trước mặt và món đậu đũa hầm khoai tây thơm phức mùi thịt.

Trong mắt anh không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc.

Rồi lại quay sang nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đang đeo tạp dề thoăn thoắt trụng mì ở đằng kia, anh càng cảm thấy như đang nằm mơ.