Chương 12

Tô Khanh Uyển vui mừng khôn xiết, cô đang lo lắng trong nhà không có gia vị gì, có hành lá, tỏi này, lại hái thêm chút đậu đũa, dưa chuột, vậy chẳng phải là đủ món rau rồi sao?

“Ây da! Vậy thì cảm ơn chị Hoa nhé!”

Dặn dò hai đứa trẻ chơi ở đây trước, cô về nhà nấu cơm, nấu xong sẽ gọi bọn nhỏ sang ăn cơm!

Quay trở lại phòng của mình, Tô Khanh Uyển bắt đầu bận rộn, cũng may là vì kết hôn nên Tống Sở Án đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, dầu muối tương dấm trong nhà vẫn đầy đủ.

Cô suy nghĩ một chút, quyết định nhào bột mì làm món mì hai loại bột, sau đó xào cà chua trứng, và đậu đũa hầm khoai tây.

Kết quả là bên này vừa bắc nồi lên bếp đổ dầu vào, cô lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt xuất hiện một mảng điểm sáng màu vàng kim.

Lại mở mắt ra nhìn, trước mặt vậy mà lại xuất hiện một quyển sách!

Không, nói chính xác là một quyển sách dạy nấu ăn!

Quyển sách dạy nấu ăn này cô quá quen thuộc, đây chẳng phải chính là quyển sách dạy nấu ăn mà ông nội cô đã để lại cho cô sao?

Nếu không phải dựa vào quyển sách dạy nấu ăn này, trước khi xuyên không thì làm sao cô có thể làm nghề ăn uống, mở chuỗi cửa hàng khắp cả nước được chứ?

Tô Khanh Uyển mừng rỡ vô cùng! Chẳng lẽ quyển sách dạy nấu ăn cũng theo cô cùng xuyên không sao?

Thế nhưng quyển sách dạy nấu ăn trước mắt so với quyển của cô lại không giống nhau lắm, quyển này giống như linh hồn của quyển kia vậy.

Được tạo thành từ một mảng ánh sáng màu vàng kim.

Cô kinh ngạc đưa tay ra chạm nhẹ vào,

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong đầu cô.

“Hệ thống phát sóng trực tiếp ẩm thực đã nhận diện được DNA của chủ thể, hiện tại bắt đầu tiến hành kết nối........”

Tô Khanh Uyển ngẩn người, cái gì? Cái gì vậy??

Rất nhanh trong đầu lại vang lên một giọng nói trẻ con non nớt: “Chào mừng chủ thể, tôi không phải là cái gì cả, tôi là hệ thống phát sóng trực tiếp ẩm thực đã kết nối với cô! Cũng chính là quyển sách dạy nấu ăn được truyền lại trong gia tộc của cô, cô có thể gọi tôi là Tiểu Thực? Tiểu Phổ, hoặc là.......”

Tô Khanh Uyển nhìn nó, đột nhiên nghĩ đến con chó vàng lớn mà ông nội cô nuôi lúc còn sống: “........Khó đọc quá, tôi gọi cậu là Cẩu Đản đi!”

Nghe được lời cô nói, trang sách của quyển sách dạy nấu ăn kia cũng run lên bần bật.

“Tôi tên là Tiểu Thực, hoặc là Tiểu Phổ, không được thì.......”

“Cẩu Đản!”

Cơ thể của Tiểu Thực run lên dữ dội, cuối cùng giống như là đã chịu thua, những trang sách cũng theo đó mà rũ xuống.

“Thôi được rồi, tùy cô vậy......”