Chương 14

Mỗi bước chân của Phó Văn Cảnh dài gấp đôi bước đi của cô.

Mặc dù không thể thắng trong cuộc "thi chạy" ngắn này, nhưng điều đó vô tình khiến họ rút ngắn thời gian đi bộ. Chỉ trong nửa giờ, cả hai đã tới thị trấn.

Bình thường để đi bộ đến đây cũng phải mất một giờ, nhưng lần này họ đã giảm được nửa thời gian.

Vào những năm 1970, thị trấn ở huyện không có bất cứ nét gì gọi là hoa lệ.

Nó thậm chí còn kém xa so với các thị trấn nhỏ mà Tô Nhuyễn Nhuyễn từng thấy trước khi cô xuyên không.

Thị trấn này không nhỏ, nhưng chỉ có sáu con phố chính tạo thành hình chữ “㐩”.

Bệnh viện huyện, bưu điện, cửa hàng bách hóa, hợp tác xã, khách sạn nhà nước, hiệu sách và đồn cảnh sát đều tập trung trên các con phố này.

Nếu muốn đi dạo quanh, chỉ cần khoảng nửa giờ là đã đi hết các con phố chính.

Theo ký ức của nguyên chủ, cô biết rằng mình đã ít khi đến thị trấn này.

Những lần cô đến đây đều rất vội vã, nên lúc nào cũng muốn có cơ hội để thăm thú khắp nơi.

Nhưng đối với Tô Nhuyễn Nhuyễn, người xuyên không tới từ thời hiện đại, thị trấn này không có gì đáng để xem.

Cửa hàng bách hóa chỉ là một tòa nhà nhỏ hai tầng.

Vì hầu hết các tòa nhà ở thị trấn chỉ có một tầng, nên tòa nhà hai tầng này khá nổi bật.

Đứng trước cửa hàng bách hóa, Tô Nhuyễn Nhuyễn chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi Phó Văn Cảnh: “Chúng ta tới đây để làm gì?”

"Mấy ngày qua, mọi thứ diễn ra quá vội vàng, mẹ anh cũng không chuẩn bị được nhiều. Đây là dịp tốt để anh bù đắp cho em."

Tô Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt bối rối: "Chuẩn bị gì cơ?"

Phó Văn Cảnh mỉm cười, ánh mắt anh pha chút dịu dàng lẫn bất lực: "Anh sẽ mua quần áo và giày dép cho em. Em muốn mua gì khác không? Máy khâu? Xe đạp? Đồng hồ? Hay radio?"

"Hoặc là, chúng ta mua luôn tất cả. Khi lấy chồng, ai cũng nên có đủ "ba vòng một tiếng" mà. Vợ anh cũng không thể thiếu thứ gì người ta có!"

(Ba vòng một tiếng: Vào những năm 1960 và 1970, ba món quan trọng khi cưới hỏi là đồng hồ, máy khâu, và xe đạp, được gọi là "ba vòng một tiếng").

Lời của Phó Văn Cảnh rất thẳng thắn và tự tin, rõ ràng anh thực sự có ý định mua chúng, chứ không chỉ nói suông.

Đúng như lời anh nói, vào những năm 1970, nếu một người đàn ông có thể chuẩn bị "ba vòng một tiếng" thì đằng gái sẽ rất coi trọng, và cuộc hôn nhân sẽ suôn sẻ.

Trước khi cưới, Phó Văn Cảnh không có thời gian mua những thứ này, nhưng anh đã đưa cho nhà họ Tô 50 nhân dân tệ và 200 kg ngũ cốc làm sính lễ. Cả tiền và ngũ cốc đều để lại cho nhà họ Tô, họ cũng không phải chuẩn bị gì thêm cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.