Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 59: Lần này không lỗ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Ngọc Trúc hỏi như vậy làm Triệu Hương Lan suýt nữa không giữ được hình tượng, tươi cười không còn được tự nhiên như trước.

"Ta nghĩ là các ngươi mới xây nhà nên đồ gì cũng có, nên ta không lấy phần cho ngươi và Lý Hướng Vãn."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, lại hưng phấn nói: "Ta đây giúp ngươi bê một chút."

Triệu Hương Lan vốn dĩ cũng có ý định như vậy, nàng kiếm nhiều gia cụ như vậy còn không phải là bởi vì muốn kéo nàng ta vào, hiện giờ không để Lâm Ngọc Trúc ra chút sức lực thì sao có thể hả giận trong lòng.

Nhưng thấy nàng ta bộ dáng hưng phấn, lại do dự, nghĩ ở cạnh Vương Tiểu Mai tính tình như vậy sao có thể là người tốt.

Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào: "Không cần, không bao nhiêu, tự chúng ta mang được."

Lý Hướng Vãn vừa nghe lời này, mừng rỡ tự tại đứng ở kia không nhúc nhích.

Hai chị em Đổng gia không vui nhìn một đống đồ gỗ mục bẩn hề hề.

Đổng Mật Mật dẩu miệng, không vui nói: "Ta không bê."

Vẻ mặt Triệu Hương Lan càng mất tự nhiên, trong lòng tức giận, nghĩ tới mấy thứ này đều là nàng tiêu tiền mua về, bọn họ không bê về dùng, sao nàng mở miệng đòi tiền được.

"Mấy đồ này đều là chúng ta cần dùng." Triệu Hương Lan nói như đang ép dạ cầu toàn.

Giống như lòng tốt của mình bị người ta chà đạp.

Đổng Điềm Điềm nhíu mày, tức giận hỏi: "Mấy thứ đồ rách nát đó không phải thiếu tay thì cũng là thiếu chân, mang về ngoại trừ làm củi đốt thì còn có thể làm gì."

"Mang về trong thôn, tìm thợ mộc hỗ trợ sửa một chút là có thể dùng." Triệu Hương Lan ra vẻ tận tình khuyên bảo.

"Nhờ người ta giúp ngươi sửa chẳng phải là cần tiêu tiền, trong thôn gỗ là đồ không đáng tiền nhất, thợ mộc làm gia cụ chính là thu tiền tay nghề, có sức lực bê về còn không bằng trực tiếp đi tìm thợ mộc làm, cũng không biết ngươi nghĩ kiểu gì." Bộ dáng Đổng Mật Mật nhìn Triệu Hương Lan giống như đang nhìn kẻ ngu.

Lâm Ngọc Trúc thấy may mắn nàng có dự kiến trước, trước đó đã mua bánh bao thịt lót bụng, bằng không lúc này chính là bụng đói xem các nàng cãi cọ.

Nhớ tới bánh bao nhân thịt lợn vừa nãy, Lâm Ngọc Trúc lại nuốt nuốt nước miếng, bánh bao thịt của tiệm cơm quốc doanh thật sự rất ngon, vỏ mỏng thịt nhiều, cắn một miếng chảy ra mỡ, mềm và thơm ngon, ăn liên tiếp ba cái bánh bao mà vẫn còn muốn ăn, lần sau gặp được bán bánh bao nàng phải mua tiếp mới được, Lâm Ngọc Trúc phân tâm nghĩ.

Bên này Triệu Hương Lan trong lòng đã tức không chịu được, trên mặt vẫn là vẻ mặt mất mát, uể oải không vui nói: "Thôi vậy, ta nhọc lòng vô ích, mấy thứ đồ này là ta tiêu tiền mua từ trạm phế liệu về đấy.

Ý tứ này là muốn nói đến tiền.

Đổng Mật Mật hừ lạnh một tiếng, nàng tất nhiên không thiếu tiền, nhưng không muốn phải tiêu tiền bị động như vậy, hừ lạnh nói: "Đấy là do ngươi tự chủ trương."

Triệu Hương Lan mím môi, trong mắt đã hiện chút tức giận, theo nàng thấy thì nàng nhường nhịn một bước lại làm cho đối phương được một tấc muốn tiến một thước.

Đổng Điềm Điềm thấy nàng như vậy, bước lại gần bên cạnh Đổng Mật Mật, hai bên nhất thời giương cung bạt kiếm.

Vương Dương nhìn bên này lại nhìn bên kia, cảm giác hai bên như muốn đánh nhau, vội vàng bước ra làm người tốt, ôn hoà nói: "Chỉ một chút đồ như vậy mấy nam sinh chúng ta có thể bê được, tới tới tới, mọi người lại đây mỗi người giúp một tay."

Mấy nam thanh niên trí thức bất đắc dĩ đi lên hỗ trợ, trên mặt đều không quá thoải mái, thu hoạch vụ thu xong mệt mỏi còn chưa tan, ai muốn lao động nữa chứ.

Triệu Hương Lan chọn đều là một ít gia cụ từ gỗ đặc, đẹp thì đẹp, chỉ là rất nặng, cái bàn thiếu một chân kia lại càng nặng...

Lâm Ngọc Trúc cũng không biết ba người bọn họ làm thể nào chuyển đồ từ trạm phế liệu tới đây được.

Nhìn Chu Nam, thấy quần áo trên người hắn vừa bẩn vừa nhăn dúm dó, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, Triệu Hương Lan có phải thiếu khôn ngoan hay không.

Sau khi lên đường, đi chưa được bao xa nhóm nam thanh niên trí thức đã phải thay phiên nhau khiêng cái bàn, vài lần như vậy sắc mặt cả đám đều không tốt lắm.

Triệu Hương Lan xụ mặt, cực kỳ tủi thân, nàng xuất tiền xuất lực lại chẳng được lòng ai, lúc này nàng thấy ai cũng chướng mắt, chướng mắt nhất chính là Lâm Ngọc Trúc, không phải tại nàng ta sao có thể biến thành như vậy.

Lâm Ngọc Trúc liên tiếp hắt xì vài cái, túm chặt quần áo trên người, nghĩ là cần phải mặc thêm quần áo mới được.

Khó khăn lắm mới gặp được một chiếc xe bò, ông lão đánh xe nhìn thấy bàn ghế của các nàng thì lắc đầu, không chở, bò của hắn là bảo bối đấy.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ không chở bọn họ thì chở nàng nha, cười hì hì cho ông lão mấy viên kẹo cứng, hỏi có thể chở nàng một đoạn đường hay không.

Ông lão nắm kẹo trong tay cười ha hả đồng ý rồi.

Lý Hướng Vãn vừa thấy, cũng vội vàng đưa cho ông lão một nắm táo tàu, ông lão vui đến mặt mày hớn hở, thấy cô nương này lớn lên xinh xắn, cũng đồng ý chở nàng một đoạn đường.

Cứ như vậy Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn cùng nhau ngồi xe bò đi rồi.

Trên người hai chị em Đổng gia ngoại trừ bánh hạch đào thì không có đồ ăn vặt gì khác, cho bánh hạch đào thì không nỡ, hỏi ông lão đưa tiền được không, ông lão vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nói: "Đây chẳng phải là ngươi ép ta phạm sai lầm sao. Hơn nữa bò của ta cũng không chở được nhiều người như vậy."

Chị em Đổng gia... Cứ như vậy trơ mắt nhìn xe bò đi rồi.

Triệu Hương Lan cùng Trương Diễm Thu hận không thể đem hai người trên xe kéo xuống, toàn bộ đầu óc điên cuồng hỏi dựa vào cái gì?

Lý Hướng Bắc nhìn xe bò đi xa, trong miệng càng thêm chua xót, Vương Dương ở một bên vỗ vỗ hắn, an ủi nói: "Chắc là qua hai ngày nữa sẽ hết giận thôi."

Ừm, từ sau khi xảy ra sự kiện sờ tay nhỏ, Lý Hướng Vãn liền cố ý xa cách Lý Hướng Bắc và Vương Dương, hiện giờ ba người không còn kết nhóm ăn cơm nữa.

Trương Diễm Thu và hai chị em Đổng gia hoan thiên hỉ địa hoan nghênh hai người trở về ăn cơm, hai tên đại nam nhân này cũng thật là, ngay cả cơm cũng không nấu, chỉ có thể lại cùng tiền viện kết nhóm ăn cơm.

Lý Hướng Vãn biết được thì trong lòng càng thêm không thoải mái, hiện giờ đã hoàn toàn không phản ứng lại với Lý Hướng Bắc.

Lâm Ngọc Trúc nhìn bộ dáng cô đơn của Lý Hướng Bắc, nghĩ đồng chí Chu Nam lúc này nếu ngươi là người thông minh, nhanh chân tận dụng cơ hội nha.

Trong đầu hiện lên một loạt các bộ phim truyền hình cẩu huyết của năm.

Các nàng là một đường nhẹ nhàng về tới nhà chung, Lâm Ngọc Trúc vào phòng liền thấy Vương Tiểu Mai tung ta tung tăng lại đây hỏi nàng: "Ăn cơm chưa? Muốn ta nấu cho ngươi một ít không?"

Lâm Ngọc Trúc lắc lắc đầu, đem sọt ở phía sau ném một bên, sau đó nằm ở trên giường đất, mệt mỏi nói: "Không cần, đã ăn rồi."

Vương Tiểu Mai lại cùng nàng nói chuyện phiếm hai câu, thấy Lâm Ngọc Trúc đã nằm ở kia ngủ rồi, trong lòng có chút áy náy, nhất định là ngày hôm qua lăn lộn mệt mỏi, cũng không quấy rầy nàng, nhẹ nhàng rời đi, lúc ra khỏi phòng còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

Sau khi cửa đóng Lâm Ngọc Trúc chậm rãi mở to mắt, gấp không chờ nổi tiến vào không gian.

Nàng đã nhớ thương cái ba lô kia một buổi sáng, lúc này mới rảnh rỗi đi xem.

Nàng đem đồ vật bên trong móc ra toàn bộ, ngay cả lớp lót bên trong cũng không buông tha, Lâm Ngọc Trúc nhìn trên sàn nhà một đống nhỏ thỏi vàng và một xấp đại hắc thập, đôi mắt phát sáng.

Mấy thỏi vàng kia tạm thời không nói, một xấp đại hắc thập mới tinh là rất khó kiếm, Lâm Ngọc Trúc cầm lên xem niên đại, năm 1953, còn có mấy tờ liền số seri, Lâm Ngọc Trúc trái tim thình thịch nhảy, sờ sờ cục u trên đầu, lần này không lỗ.
« Chương TrướcChương Tiếp »