- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
- Chương 157: Phải bình tĩnh
Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 157: Phải bình tĩnh
Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn nhân lúc trời tối mà phá xe đạp, rất nhiều linh kiện nhỏ rơi trên mặt đất căn bản không nhìn thấy.
Cũng lười chẳng buồn nhìn.
Thời điểm ban ngày đi ngang qua vẫn có thể nhìn thấy một ít linh kiện.
Nhưng là trông chờ các nàng nhặt về cho đại đội trưởng, đó là không có khả năng.
Thấy cũng coi như không nhìn thấy.
Đại đội trưởng ở nhà bực bội một ngày, nhưng vẫn phải giả vờ không biết rõ.
Về sau vẫn phải dùng quan hệ tìm một người biết chuyên môn, đến đây lắp lại một lần nữa cho hắn.
Người ta tới nhìn kỹ, liền biết thiếu một ít linh kiện nhỏ.
Khuôn mặt đại đội trưởng âm trầm, có khổ không thể nói.
Sau rồi vẫn là gọi trẻ con trong nhà đi ra ngoài tìm xem, xem trên mặt đất có linh kiện nhỏ nào hay không.
Đây là biện pháp duy nhất đại đội trưởng có thể nghĩ đến, không phải tiêu tiền mà có thể giải quyết chuyện này.
Trẻ con luôn rất thần kỳ.
Chính là một đường lần đến sân sau của nhà chung, thu hoạch được một mớ, vui vui vẻ vẻ về nhà.
Đại đội trưởng đối với loại vui sướиɠ khi mất mà tìm lại được, tâm tình rất là phức tạp.
Chờ xe đạp lắp ráp xong, còn phải mời một bữa cơm, trong lòng mắng Lý Hướng Vãn thấu trời.
Cũng thật trùng hợp, Lý Hướng Vãn cả ngày này hắt xì liên tục.
Đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, viết một phong thư tố cáo gửi tới công xã.
Hai vị cán bộ ăn uống no đủ kia biết được có người tố cáo, lập tức không dám giúp đỡ giấu giếm, kể lại đầu đuôi sự việc một cách rõ ràng.
Hai cán bộ bị mắng một trận, ngồi ở bàn làm việc thành thành thật thật viết bản kiểm điểm.
Ngày hôm sau công xã liền gọi đại đội trưởng cùng trưởng thôn tới, mở họp.
Nếu như, ngày đó chỉ có một hai thanh niên họ Vương được điểm tối đa cùng với thành tích lần thứ hai không chênh lệch quá nhiều, thì việc này còn có thể việc nhỏ hóa không.
Nhưng mà, lại không phải.
Có đến bảy tám thanh niên họ Vương, được điểm tối đa.
Lãnh đạo công xã gặp đại đội trưởng liền hỏi hắn muốn làm gì?
Đại đội trưởng bị hỏi á khẩu không trả lời được, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Cố tình trưởng thôn còn ở một bên thở ngắn than dài, tiếp lời nói: “Lão Vương, ngươi cũng thật không phúc hậu, trong thôn còn có rất nhiều thế hệ trẻ mà, ngươi không thể chỉ lo cho họ Vương các ngươi được.”
Lãnh đạo công xã cũng biết tình hình phức tạp của thôn Thiện Thủy.
Vốn chính là vì cân bằng tâm tư của các thôn dân mới để cho thôn Thiện Thủy nhiều thêm chức vị đại đội trưởng.
Hiện giờ xem ra hoàn toàn ngược lại, gây bất lợi cho sự đoàn kết của các thôn dân.
Nhà nào lo nhà nấy thế này, những người không cùng tông tộc phải làm sao bây giờ?
Ai có thể thay bọn họ làm chủ.
Vì thế, chức vị đại đội trưởng bị bãi bỏ.
Trưởng thôn như diều gặp gió, trở thành người đứng đầu chân chính của thôn Thiện Thủy.
Ra khỏi công xã, trưởng thôn vui đến miệng luôn nhếch lên, đại đội trưởng mặt mày u ám, trầm giọng hỏi: “Có phải ông tố cáo hay không?”
Nhìn sắc mặt đối phương càng ngày càng thối, trong lòng trưởng thôn càng vui vẻ.
Vui tươi hớn hở nói: “Việc này thật sự là không phải ta làm.”
Trưởng thôn thật ra rất muốn.
Nhưng loại chuyện đắc tội người khác triệt để như vậy, ông sẽ không dễ dàng làm.
Đại đội trưởng hừ lạnh một tiếng, thấy lão già đối diện không giống giả vờ, không tiếp tục chất vấn nữa.
Việc này cũng dễ hỏi thăm, trở về hỏi thăm một chút lão già này có từng đi thị trấn hay không là biết nói thật hay nói dối.
Ngoại trừ trưởng thôn, ông nghi ngờ nhất còn có Lý Hướng Vãn.
Thời điểm đến đây còn để ý mặt mũi, chở theo trưởng thôn đi cùng, bây giờ hoàn toàn không muốn bận tâm đến lão già này nữa.
Đại đội trưởng lên xe đạp định đi.
Thấy ông ta lên xe định bỏ chạy, trưởng thôn trừng mắt, chân già gắng sức chạy đuổi theo, cương quyết nhảy lên ngồi phía sau xe đạp.
Đại đội trưởng cảm giác phía sau trầm xuống, quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt già quen thuộc.
Lập tức có chút nghẹn ngào......
“Người càng già da mặt càng dày.”
“Miệng sao mà thối thế, không phải ta nói ngươi, ngươi cũng nên sửa cái tính này của ngươi, hở chút là mắng người này mắng người kia, mấy năm nay ngươi đắc tội bao nhiêu người ngươi biết không?”
Đại đội trưởng không muốn nói chuyện.
Ông già lại càng nói hăng, cái miệng cứ bô bô không ngừng, “
Ngươi đừng có mà không thích nghe. Ngươi nhìn lần này hay chưa, bị người ta tố cáo rồi đấy, nếu ngươi nhân duyên tốt thì ai mà đi tố cáo ngươi chứ.”
Đại đội trưởng đã không còn thân phận đại đội trưởng cực kỳ muốn tống cổ lão già này xuống xe.
Nhưng lý trí nói cho ông biết, không thể.
Một thời gian dài sau này có lẽ đều phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Thống khoái nhất thời, cuộc sống về sau khó mà nói.
“Nói thật nhé, có phải ngươi sợ sau này ta sẽ bắt nạt ngươi không, lão Vương à, ngươi đây là lòng dạ tiểu nhân, ông anh đây là loại người như thế sao, yên tâm, sau này chắc chắn sẽ che chở cho ngươi.” Nói đến đây, trưởng thôn còn khẽ đung đưa chân, đắc ý vô cùng.
Sống quá nửa đời người, chưa từng có ngày nào thống khoái như hôm nay.
Rốt cuộc đè ép được lão già này xuống.
Vui sướиɠ, quá vui sướиɠ.
Về đến thôn Thiện Thủy, trưởng thôn không nhịn được cười ra tiếng, từ trên xe đạp trượt xuống vô cùng trơn tru, dưới chân như có gió vội vã về nhà nói cho vợ mình, tin vui lớn ngày hôm nay.
Nhìn dáng vẻ đắc ý này của ông ta, đại đội trưởng tức đến ngứa răng, ánh mắt hung tợn, việc này quyết không thể cho qua như vậy.
Đại đội trưởng trở về nhà chuyện đầu tiên làm chính là tìm hiểu trong thôn gần đây có ai ra ngoài thôn.
Cũng chẳng tốn nhiều công sức, đã biết được từ trong miệng đám trẻ con.
Đại đội trưởng đeo gương mặt nhăn nhó trở về nhà, vợ đại đội trưởng vừa thấy liền biết chắc chắn là ở công xã bị chọc tức.
Nhưng không nghĩ tới là bị mất chức.
Đợi mọi người ngồi xuống, vợ đội trưởng liền hỏi han ân cần, “Sao? Bị mắng à? Thôi đừng giận nữa, nóng giận hại sức khoẻ, mắng hai câu thì mắng hai câu, có mất miếng thịt nào đâu...”
Đang nói hăng say, lại nghe phịch một tiếng, lão già nhà mình ném chén nước trong tay xuống đất, vẻ mặt phẫn nộ.
Vợ đội trưởng sợ tới mức giật mình.
“Đây là sao?”
“Sao à, bị cách chức rồi.” Những lời này gần như là gào lên.
Gào xong đại đội trưởng đỡ trán, có chút choáng váng.
Phải bình tĩnh......
“Sao lại bị cách chức chứ, không phải chỉ là gian lận thi cử thôi sao.” Vợ đội trưởng cũng sốt ruột, quả thực không thể tin việc này là sự thật.
Trong lòng mong ngóng chỉ là lời vui đùa.
“Lý Hướng Vãn viết thư tố cáo gửi đến công xã, gian lận, liên hợp với cán bộ công xã lừa trên dối dưới, tất cả đều giũ ra, lại có lão già Triệu Phú Quý kia ở một bên âm dương quái khí......” Nói đến đây, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói nữa.
“Lý Hướng Vãn trời đánh này.” Vợ đội trưởng hung ác mắng.
Đại đội trưởng khuôn mặt âm trầm, nắm chặt hai tay, càng nghĩ càng tức tối.
“Ta đây liền đi tìm cô ta tính sổ, việc này không thể cho qua như vậy.”
Vừa dứt lời, đại đội trưởng cau mày, do dự nói: “Ngươi cho rằng ta không muốn sao, Lý Hướng Bắc kia...”
Thời điểm ông biết là Lý Hướng Vãn tố cáo, suýt nữa đã đi tìm người tính sổ.
Nghĩ đến Lý Hướng Bắc, trong lòng lại e ngại, chủ yếu là ông không rõ, trong nhà Lý Hướng Bắc rốt cuộc có quyền lực lớn đến đâu.
Nghe nói trong nhà đều là quân đội, con trai cả nhà ông đang làm tiểu đội trưởng trong quân ngũ, ông sợ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai.
“Chia tay lâu rồi, trước Tết sau Tết đều là cùng với hai nha đầu nhà họ Đổng cùng nhau đi cùng nhau về, trong lòng người ta làm gì còn chỗ cho cô ta nữa.” Vợ đại đội trưởng không đồng ý nói.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
- Chương 157: Phải bình tĩnh