Chương 8: Thủy Tinh Cầu 2

Mễ Điềm Điềm thoải mái rầm rì lên tiếng, đôi mắt vô thức híp lại, buồn ngủ.

Lúc này, âm thanh của Thủy Tinh Cầu truyền đến, giới thiệu lai lịch của chùm ánh sáng kia với cô: "Đây là ánh sáng phúc vận mà sau khi tôi sản sinh linh trí , "Tiên quân Đa Bảo" khen thưởng cho tôi, tôi đã phân chia hơn một nửa cho cô rồi, sau này vận may của cô sẽ trở nên siêu cấp tốt, Điềm Điềm, cô tha thứ tôi đi QAQ."

Mễ Điềm Điềm vẫn hiểu biết nửa vời, phúc vận là cái gì? Có phải giống như phúc khí không? Bà nội thường sẽ ôm cô vào trong ngực, nói cô là một đứa bé có phúc khí, sau này lớn lên nhất định sẽ trải qua ngày thật tốt, có "Phúc vận” mà Cầu Cầu xấu xa này nói, cô có phải là có thể trải qua ngày thật tốt rồi không?

Suy đoán như vậy, Mễ Điềm Điềm không nhìn thấy cảnh tượng cô bay trên không trung đoạn thời gian đó, mỗi người bên trong đều ăn mặc quần áo đẹp đẽ, ăn đồ ăn ngon, tinh thần sung mãn, một chút ưu sầu cũng không có. Nếu như cô và mọi người trong nhà của chính mình cũng có thể biến thành như vậy, thật là tốt biết bao.

Mễ Điềm Điềm ngẫm nghĩ xong, giương mắt nhanh chóng liếc nhìn Thủy Tinh Cầu một chút, vẻ mặt đặc biệt xoắn xuýt.

Bị đập trúng xác thực rất đau, càng không cần phải nói cô còn bởi vậy mà chịu nhiều như vậy khổ, nhưng Cầu Cầu xấu này nói nó không phải cố ý, hơn nữa, hơn nữa còn lấy ra vật quý giá nhất của mình bồi thường cho cô, cô chắc là có thể tha thứ nó nhỉ?

Mễ Điềm Điềm sờ sờ trán, sau khi bị luồng ánh sáng kia chiếu đến, cục u cũng không có đau như thế. . .

Được. Cô quyết định, liền tha thứ cho Cầu Cầu xấu này đi.

"Như thế nào thế nào? Cô tha thứ cho tôi đi mà." Thủy Tinh Cầu sốt ruột, nó thấy Mễ Điềm Điềm ôm đầu không nói lời nào, còn cau mày, cho rằng trong lòng cô còn tức giận, không khỏi sốt ruột hỏi tới.

Không chiếm được tha thứ, nó sẽ bị người chán ghét. Bị chán ghét, công tác của nó liền không cách nào triển khai. Nếu như không bắt đầu công tác, tháng ngày nó quay về thiên giới liền xa xa khó vời. Thủy Tinh Cầu cảm giác tiền đồ của mình là một vùng tăm tối.



Sau đó, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một ánh sáng.

Nó nghe được âm thanh cô gái mềm mại nói với nó: "Ta tha thứ cho mi rồi. Có điều sau này đừng đập trúng ta nữa, nếu không thì ta sẽ tức giận cũng không để ý tới mi nữa."

Thủy Tinh Cầu lại bắt đầu xoay tròn, nó thành công vượt qua nguy cơ rồi. Một khi vui vẻ, nó lại phát sinh một luồng ánh sáng chiếu vào trên người cô, cái này chỉ là năng lực thiên phú của nó, có công hiệu động viên tinh thần.

Trong hơn thời gian nửa ngày, Mễ Điềm Điềm bị đá đập trúng đầu ngất, linh hồn bồng bềnh ở bên ngoài một lần nữa trở lại thân thể bốn tuổi, còn khóc lớn một hồi, tinh thần sớm đã mệt mỏi không thể tả, bị ánh sáng này chiếu vào, mí mắt lập tức kéo xuống, trong chốc lát không mở mắt ra được.

"Điềm Điềm, trước tiên cô ngủ một giấc đi, chờ tỉnh ngủ tôi lại tiếp tục tán gẫu với cô." Âm thanh của Thủy Tinh Cầu thật giống từ một nơi xa xôi truyền tới, Mễ Điềm Điềm không tiếng động, triệt để ngủ thϊếp đi.

Ở bên ngoài, Thái Kiều Chi canh giữ bên cạnh con gái thấy Mễ Điềm Điềm đang ngủ còn có thể lộ ra nụ cười hồn nhiên, cũng nở nụ cười một tiếng. Bà không hề rời đi, một mực yên lặng ngồi ở trước giường.

Còn về mẹ chồng và chồng đi ra ngoài đòi lẽ phải cho con gái, bà không lo lắng bọn họ sẽ chịu thiệt chút nào. Lấy tính cách của bọn họ, chắc chắn sẽ không bị người bắt nạt.

Tuy rằng nói bọn họ như vậy thật giống có chỗ nào là lạ, nhưng cũng là sự thật.

Một đầu khác, hai người bà Mễ và Mễ Húc Quang bị Thái Kiều Chi vô ý nhổ nước bọt một phen, đang đi về nhà họ Khổng ở gần nhà bọn họ. Khổng Đại Tráng của nhà họ Khổng ngày hôm nay cũng ở đây, không nghi ngờ chút nào, cậu ta cũng một trong những người làm sai.