Chương 7: Thủy Tinh Cầu 1

Mễ Điềm Điềm cả kinh lập tức mở mắt ra, lại phát hiện trước mắt cũng không phải hoàn cảnh quen thuộc, bốn phía đen sì sì, chỉ có quả cầu ánh sáng màu trắng ở phía trước đang không ngừng lấp loé.

Đây không phải nhà cô.

Lẽ nào cô vẫn chết? Mễ Điềm Điềm mím môi, vừa muốn khóc.

"Ai, bé đáng yêu, đừng khóc, tôi không có ác ý."

Thủy Tinh Cầu nơi nào nghĩ đến chính mình vừa ra trận liền dọa khóc người ta, vội vã bay về phía Mễ Điềm Điềm, vừa bay vừa giải thích. Đại khái là bởi vì sốt ruột, toàn bộ hình cầu chuyển động càng nhanh hơn, kéo theo ánh sáng cũng càng toả ra sáng rỡ.

Mễ Điềm Điềm mới chỉ có bốn tuổi, cho dù ở thế giới kia từng nhìn thấy bóng đèn khi ấn xuống khai quan sẽ phát sinh màu trắng, cũng bị cảnh tượng này mê hoặc, miệng nho nhỏ mở ra thành hình chữ "O", trong lúc nhất thời đúng là đã quên tiếp tục khổ sở.

"Mi, mi là ai vậy?" Chung quy vẫn là một đứa trẻ, lòng hiếu kỳ chiếm cứ thượng phong, Mễ Điềm Điềm cẩn thận từng li từng tí một hỏi ra tiếng.

Cảm ơn trời đất. Nó rốt cục đợi được rồi. Thủy Tinh Cầu hưng phấn bùng lên hai lần, sau đó tự giới thiệu mình.

"Xin chào, tôi là Thủy Tinh Cầu do "Tiên quân Đa Bảo" ở Thiên giới chế tác mà thành, dùng để bói toán, tôi hạ phàm lịch kiếp, bây giờ đã trói chặt với cô rồi, sau này mỗi ngày có thể giúp cô bói toán vận may ngày hôm sau. Cô tên là Mễ Điềm Điềm đúng không, sau này có thể tôi trực tiếp gọi cô là "Điềm Điềm" không?"

Nói xong một đoạn dài, Mễ Điềm Điềm chỉ nghe hiểu câu cuối cùng, ngơ ngác mà gật đầu nói có thể. Còn cái gì Thiên giới, tiên quân Đa Bảo, từ ngữ loại hình như bói toán vận may, xin thứ cho cô chỉ mới bốn tuổi, nhiều lắm là năm tuổi đầu căn bản không có cách lý giải, những thứ này đều là cái gì nhỉ?

"Khụ, Điềm Điềm, cô thật giống như nghe không hiểu? Có điều không liên quan, chúng ta thao tác thực tế mấy lần thì cô sẽ biết nên làm như thế nào, sau này tôi cũng có thể dạy cô. A. . . Còn có chuyện tôi muốn nói xin lỗi cô, chính là lúc trước, thời điểm trói chặt với cô phát sinh một chút ngoài ý muốn, hại cô ngất đi, xin lỗi nha."



Âm thanh của Thủy Tinh Cầu trở nên trầm trọng, ngữ điệu cũng không vui vẻ như vừa bắt đầu, tràn ngập thấp thỏm và bất an. Hu hu hu, lúc đó nó quá kích động, liền không cẩn thận làm Mễ Điềm Điềm bị thương.

Lần này, Mễ Điềm Điềm triệt để nghe hiểu, thì ra cục u to trên trán của cô là do Thủy Tinh Cầu giở trò quỷ.

Nghĩ đến đoạn bi thảm ký ức mà mình có được, và sau khi tỉnh lại vẫn cảm thấy đau ê ẩm, trong đôi mắt Mễ Điềm Điềm rất nhanh đã nổi lên nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Thủy Tinh Cầu gần bằng mình, mắng: "Cầu Cầu xấu. Cầu Cầu xấu."

Đây là Thủy Tinh Cầu bại hoại khiến cô bị thương, những gì vừa nói với cô khẳng định cũng đều là lừa người, cô không thể tin tưởng.

Mễ Điềm Điềm từng nhiều lần được cha mẹ dặn, không được dễ dàng tin tưởng người xa lạ, hiện tại cô cũng không thể tin tưởng quả cầu xa lạ này.

Thủy Tinh Cầu: A? Chuyện này. . .

Trong không gian ý thức đen kịt một màu, một bé gái nước mắt nóng vành mắt chậm chạp không rơi, mà Thủy Tinh Cầu bởi vì bị bé gái không thích, toàn bộ đều uể oải, ánh sáng trên người ảm đạm không ít.

Không biết qua bao lâu, vẫn là Thủy Tinh Cầu trước tiên đánh vỡ trầm mặc, cũng mặc kệ Mễ Điềm Điềm có thể hiểu hay không, xin lỗi nói với cô: "Thật sự xin lỗi nha Điềm Điềm, tôi không phải cố ý, vì bồi thường cho cô, tôi lại đưa cho cô một lễ vật nhỏ nha."

Nói xong, thân Thủy Tinh Cầu run lên, trong ánh sáng trắng loáng phân ra một một chút hào quang màu vàng ấm nhỏ hơn, theo Thủy Tinh Cầu khống chế, trôi nổi bồng bềnh đi tới đỉnh đầu Mễ Điềm Điềm.

Mễ Điềm Điềm lại một lần nữa quên mất khổ sở, mắt to trừng trừng nhìn chùm ánh sáng, nhìn nó bay tới trên đỉnh đầu của mình, sau đó chậm rãi lướt xuống, đυ.ng vào trên đỉnh đầu của cô. Căng thẳng đón lấy, thân thể bỗng nhiên ấm áp, toàn thân thật giống như ngâm ở trong nước ấm áp, toàn bộ lỗ chân lông mở ra, một luồng khí lưu không nhìn được bằng mắt thường giội rửa toàn thân.