Chương 22: Chỉ Số Hảo Cảm 1

Tiền Nhị Nha cũng không phải là Tiền Nhị Nha, tên gọi thật của cô ta là Tiền Giai Dung, là người đến từ Trung Quốc mấy chục năm sau, là một nữ sinh cấp ba.

Tiền Giai Dung cũng không biết tại sao mình lại xuyên qua, cô ta khi đang đi học không cẩn thận ngủ gật, khi mở mắt ra liền phát hiện mình đến một thế giới khác.

Còn biến thành nông thôn thập niên 70, trở một bé gái bốn tuổi tên là Tiền Nhị Nha.

Chuyện như vậy xảy ra thì ai có thể chấp nhận được chứ?

Kết quả Tiền Giai Dung chưa kịp đưa ra kháng nghị đối với đại thần xuyên qua, cô ta liền phát hiện mình có thêm cái gọi là bàn tay vàng của "Hệ thống trao đổi vạn năng".

Vạn vật đều có thể trao đổi, chỉ cần ký chủ có đủ điểm trao đổi. Mà điểm trao đổi này chính là trị số hảo cảm của người chung quanh đối với ký chủ.

Nói thí dụ như nắm giữ 10 điểm trị số hảo cảm, liền có thể từ hệ thống trong đổi được thương phẩm trị giá 10 điểm trị số hảo cảm.

Tiền Giai Dung nhìn bảng công nghệ cao trong suốt treo ở giữa không trung, trong mắt sáng lên liên tục. Lúc này, vết thương trên đầu gối lại bắt đầu phát tác, vừa đau vừa ngứa, cô ta cắn răng tìm tòi thuốc ngoại thương trên bảng, phát thiện tiện thuốc phun trị ngoại thương dùng thử chỉ cần 3 điểm trị số hảo cảm.

Chỉ cần 3 điểm? Chuyện này có khó khăn gì?

Trước đây Tiền Giai Dung, hiện tại là Tiền Nhị Nha, nhìn Vân Nga cúi đầu ủ rũ đi vào trong nhà, lộ ra một nụ cười thân thiết. Cô ta am hiểu nhất chính là nịnh nọt trưởng bối trong nhà hài lòng.

"Mẹ, con tốt lắm rồi, mẹ không cần lại đi tìm bà nội, chờ buổi tối lại ngủ một giấc, ngày mai nhất định có thể tốt lên." Con gái nhỏ bốn tuổi bi bô, lại nói lời an ủi cùng tuổi tác cũng không tương xứng, "Khổ cực mẹ, con yêu mẹ."

Vân Nga cũng không nhận ra được trên người con gái phát sinh biến đổi lớn, chỉ cảm thấy ngày hôm nay con gái nói hơi nhiều. Nghe thấy con gái nói yêu mình, trong lòng Vân Nga chua xót mềm mại, nghĩ đến mẹ chồng quát mắng, chồng lạnh lùng, không khỏi bi thương đi đến gần ôm lấy con gái khóc lên.

“Hu hu hu, Nhị Nha đáng thương của mẹ, là mẹ vô dụng, mẹ không có tiền cho con, chân của con làm sao bây giờ. . ."

Trị số hảo cảm +1



Tiền Giai Dung bị ôm vào trong ngực ngẩn ngơ, vốn cô ta nghĩ chính mình nói như vậy có thể đạt được 5 điểm 10 điểm trị số hảo cảm, không nghĩ tới chỉ có 1 điểm, xem ra cô ta còn cần tiếp tục cố gắng.

Còn có, "Nhị Nha" là cái tên quỷ quái gì, đây cũng quá khó nghe quá quê mùa, đợi khi tìm được cơ hội, cô ta nhất định phải sửa lại danh tự này.

***

Nhà họ Mễ.

Lúc trước Triệu Hồng Diệp lớn tiếng rống giận dữ, người nhà họ Mễ thật ra cũng cũng nghe được, chỉ có điều quan hệ hai nhà cũng không tốt, coi như bọn họ có lòng tốt tới cửa đi can ngăn thì người ta cũng sẽ không cảm kích, cho nên mọi người chỉ yên tĩnh trong nháy mắt, rất nhanh lại tiếp tục tán gẫu.

Sau khi cơm tối kết thúc, bà cụ Mễ vừa nhắc nhở Tiêu Tuệ một tiếng, kêu bà ta mau mau đi quét tước vệ sinh, sau đó đi vào phòng bếp từ bưng ra một dĩa cây bánh gạo hoa quả đã chuẩn bị trước, bắt chuyện nói với Mễ Điềm Điềm một tiếng: "Điềm Điềm, mau cùng bà nội đi ra ngoài một chuyến, chúng ta đi cảm ơn dì Oánh Oánh của con."

Nếu như không phải Triệu Oánh tình cờ trở về nhà một chuyến, Mễ Điềm Điềm không biết lúc nào mới có thể được đưa đến trạm y tế đây.

Hơn nữa, Triệu Oánh là con gái duy nhất của Đường Ngọc Lan, cũng là bạn già thân nhất của bà cụ Mễ, bất kể nói thế nào, bọn họ đều nên đi cảm ơn người ta.

Mễ Điềm Điềm vừa nghe đến bà nội Triệu, liền vứt bỏ anh trai chị gái chạy đến bên người bà nội, ngoan ngoãn nắm lấy góc áo bà nội, theo bà nội đi ra ngoài.

"Mẹ, nếu không thì con và A Chi cũng cùng đi?" Mễ Húc Quang thấy hai người muốn ra ngoài cảm ơn ân nhân, vội vã đứng ra biểu đạt thái độ của chính mình.

"Đi cái gì mà đi, hai người các con ở nhà chờ, cũng không phải không biết tình huống của Tiểu Oánh, đi nhiều như vậy người làm gì? Mẹ và Điềm Điềm hai người đến là được rồi." Bà cụ Mễ lạnh lùng từ chối đề nghị của con trai nhỏ.

Mễ Húc Quang và Thái Kiều Chi chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, nhìn theo hai người ra ngoài.

"Ai nha, tới thì tới, còn mang đồ vật làm gì chứ? Hai chúng ta là quan hệ gì, tới cửa còn cần phải mang đồ vật lại đây sao?" Đường Ngọc Lan vừa mở cửa liền nhìn thấy bạn già dẫn theo Tiểu Điềm Điềm đáng yêu tới cửa, vội vã đón người vào. Khi chú ý tới cái mâm trong tay bà cụ Mễ, không khách khí trách tội một tiếng, "Chuyện ban ngày tôi đều biết, Điềm Điềm vẫn tốt chứ? Thân thể Điềm Điềm yếu đuối, những đồ ăn này giữ lại bù thân thể cho nó thật tốt đi.”