"Đợi đó, xem bà có đánh chết nó không!"
Bà hai Tần đứng dậy, rồi hùng hổ lao xuống núi.
…
Một nơi khác, nhà ông Tần.
Nhà bọn họ ít người, gần đó cũng không có hàng xóm, chú hai Tần và vợ Trần Thúy Hoa, cùng với mấy đứa nhỏ mang bốn con thỏ béo về.
Bà cụ Tần đang trông ngóng chờ mong, cười đến chỉ thấy mi không thấy mắt.
"Thật sự bắt được thỏ sao?"
“Làm sao mà giả được chứ” Chú Hai Tần kéo áo ra, để cho bà cụ xem thỏ trong ngực anh ấy.
Ánh mắt bà cụ sáng lên: "Đi, đi, đi, mau vào nhà, lúc về có bị ai nhìn thấy không?”
“Không có, con đã cố ý đi đường nhỏ” chú hai Tần trả lời.
Còn hơn hai trăm quả trứng chim trước đó, đã lén lút mang về nhà từ lâu rồi.
Một lát sau, cả nhà chen chúc trong bếp, làm cho căn bếp nhỏ chật ních đến mức không còn chỗ trống.
Bốn con thỏ mập mạp bị trói chân, cùng với đống trứng chim hơn hai trăm quả, chất đầy trong một cái giỏ lớn, tất cả đều đặt dưới đất.
“Trời ơi, con thỏ này thật mập, trứng chim cũng rất nhiều” Bà cụ Tần ôm một con thỏ không rời tay, cười tít mắt.
Vợ chú ba là Lý Tố Phân ngỡ như đang mơ, sờ sờ đầu: “Trời ơi, tôi chưa bao giờ thấy thỏ mập thế này, trứng chim nhiều thế này.”
“Ai mà không như vậy” Chồng cô ấy là chú ba Tần cảm khái: “Nếu không phải tận mắt thấy, tôi cũng không dám tin.”
Mấy người không kìm được xúc động.
“Hình như từ khi ôn thần Hứa Xuân Nhạn rời đi, nhà chúng ta lại đột nhiên đổi vận, mấy đứa nhỏ còn nhặt được hơn mười quả trứng vịt hoang ở đầm lau sậy.”
"Đang êm đẹp nhắc đến cô ta làm gì? Có xui không chứ?”
“Nhưng mà mấy ngày nay cứ như là mơ vậy, sao chuyện tốt gì cũng đều đến với nhà mình, lòng tôi có chút không yên.”
Bà cụ Tần nghe vậy, lập tức trừng mắt: “Có gì mà không yên? Đó là phúc của Bảo Nhi nhà chúng ta.”
Bà cụ nói: “Trước đây Chiếu An nói với tôi, là Bảo Nhi muốn đi đầm lau sậy, nên mới nhặt được hơn mười quả trứng vịt trời.”
“Hôm nay cũng vậy, trong rừng luôn có người ra vào, chỉ có Bảo Nhi nhà ta phát hiện ra trứng chim, thỏ cũng là Bảo Nhi thấy đầu tiên.”
Bà cụ Tần vốn chỉ là thuận miệng nói tới, nhưng bỗng nhiên sửng sốt: “Trời ơi, đúng vậy.”
Bà vỗ tay, mặt đầy hưng phấn: “Bảo Nhi nhà ta là đứa trẻ có phúc, đây là trời ban cơm ăn.”
Mọi người nhìn nhau, ngẫm nghĩ, dường như đúng là như vậy thật.
Nhà họ Tần thực sự có một đứa trẻ có phúc?
Bà cụ một tay nhấc Tần Khanh lên, hôn vào má cô bé một cái thật mạnh: “Bảo Nhi nhà ta có phúc, chúng ta được hưởng phúc của Bảo Nhi.”
Tần Khanh là người trong cuộc, vẻ mặt mơ màng, rồi chợt thông suốt.
Đúng rồi, đứa trẻ phúc, nếu đã có danh tiếng này, lập một hình tượng “cá chép may mắn”, sau này lấy thêm vật tư cũng tiện hơn, cô bé cười tít cong cả mắt.
Tuy nhiên, trứng chim thực sự quá nhiều, dù mọi người có ăn thỏa thích một bữa cũng không hết, huống chi bây giờ ai mà nỡ ăn thoải mái, đều là người biết lo cho cuộc sống, không hoang phí như vậy.
Bà cụ Tần và mấy cô con dâu bàn bạc, quyết định lấy một số trứng ra để xào, hấp trứng, phần còn lại đem ướp như trứng vịt muối, cất vào hầm để dành cho mùa đông.
Bốn con thỏ mập, con mập nhất nặng đến mười tám, mười chín cân.
Bà cụ Tần suy nghĩ một lúc, quyết định ngay tại chỗ.