Chương 3

Thậm chí gia cầm gia súc sống cũng nuôi không ít, phía sau nhà là núi, gà vịt ngỗng đều nuôi thả, cá sông hải sản đều ở trong ao.

Bây giờ nhìn vào vật tư đầy đủ, Tần Khanh che miệng cười thầm, cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm không ít.

Nhưng có một vấn đề, cô nên làm thế nào để lấy ra những thứ này một cách hợp tình hợp lý?

Khoảng cách giàu nghèo ngày nay không quá lớn, ngay cả người thành phố cũng thường xuyên phải chịu đói, vật chất nghèo nàn, thiếu ăn thiếu mặc, ai cũng chật vật.

Huống chi còn ở quê nên càng nghèo hơn, càng phải sống tằn tiện.

Sau khi uống một ngụm nước linh tuyền pha loãng, cổ họng khản vì khóc nhiều như nắng hạn gặp mưa, thậm chí cơ thể của đứa trẻ ba tuổi cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Xoa xoa vết sưng to sau ót, cô bước ra khỏi không gian.

"Bảo Nhi, đừng khóc."

"Em gái, ăn."

Tần Khanh vừa đi ra, đã bị hai tên nhóc vừa vặn chặn lại.

Ông Tần có rất đông con cháu, bà Tần hồi trẻ sinh nhiều con, nhưng vì gia cảnh nghèo khó nên chỉ có 4 trai 2 gái khỏe mạnh trưởng thành.

Hai dì đều đã kết hôn, một người ở thành phố, một người ở quê, các chú đều đã lập gia đình, cha của Tần Khanh là anh cả, nhưng ông lại là người kết hôn muộn nhất, trước kia ông quanh năm ở trong quân đội bận rộn với công việc, trì hoãn chuyện cá nhân của mình.

Hai đứa trẻ này năm nay 4 tuổi, là con của chú Tư, một đứa ngoan ngoãn, một đứa trầm tính, hai đứa là song sinh, trông giống nhau như đúc, nhưng sức khỏe không được tốt lắm.

Nghe nói năm đó dì Tư mang thai không đủ dinh dưỡng, bị té ngã rồi sinh non, hai đứa trẻ sinh ra nhỏ hơn so với những đứa trẻ bình thường, hơn nữa cứ hai ba ngày lại bị ốm nặng một lần, cơ thể nhỏ bé càng ngày càng gầy gò.

Tần Khanh nhìn họ cầm hai cái bánh bột ngô, vừa dơ vừa cứng, đầu nhỏ lắc lắc: "Bảo Nhi không ăn, Bảo Nhi có cái này."

Bàn tay nhỏ thò và trong túi, từ trong không gian lấy ra hai viên kẹo trái cây, chia cho hai đứa mỗi đứa một cái, lột giấy gói kẹo ra cho họ.

Tiểu Bát và Tiểu Cửu nhìn nhau, biểu tình trên mặt giống nhau, họ lắc đầu, giống như người lớn nhỏ: "Anh không ăn, Bảo Nhi ăn."

Tần Khanh suýt cười ra tiếng.

Tiểu Bát và Tiểu Cửu đều cao hơn cô, cô đưa tay xoa đầu hai đứa trẻ, sau đó khẩn trương giục: “Ăn nhanh đi, em còn nhiều lắm.”

Tần Khanh nhét kẹo vào miệng hai đứa trẻ.

Đôi mắt Tiểu Bát sáng lên, hạnh phúc nheo nheo mắt, Tiểu Cửu trầm lặng hơn, nhưng cũng lén lút vui vẻ.

"Thật ngọt!"

Nhà nghèo, bọn trẻ trong nhà chưa từng ăn loại kẹo này, lúc này ngọt cả trong lòng, lộ ra nụ cười ngây ngô.

Tần Khanh nhìn mà chua xót.

Trong không gian của cô có nhiều đồ như vậy, cô phải tìm cách lấy ra nhiều hơn, người trong nhà quá gầy, cô muốn giúp họ bồi bổ chút.

Đảo mắt, cô nảy ra ý tưởng.

“Anh, đi thôi” cô thần bí vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé: “Trong lau sậy có trứng vịt hoang, chúng ta đi nhặt đi.”

Thật ra sau cây lau sậy không có trứng vịt, nhưng trong không gian của cô ấy thì có nha.

……

"Mẹ, trong nhà không có nhiều đồ ăn lắm."

Cô con dâu thứ hai, Trần Thúy Hoa là người tính tình hiền hậu, bình thường khá kiệm lời, cách làm việc như một bà già.

Chỉ là hiện giờ vẻ mặt sầu khổ, nghĩ hũ gạo trong nhà đã chạm đáy, vì vậy không thể không đến gặp bà Tần, người quản lý trong nhà.

Bà cụ sờ vào tờ hai trăm tệ mà bà giật lại từ Hứa Xuân Nhạn, đau lòng rút ra một tờ mười tệ, rồi từ trong tủ lấy ra mấy phiếu gạo nhàu nhĩ, chỉ có tiền cũng không có tác dụng gì.

Bà lão nói: “Mai để thằng Hai lên xã xem ở trạm thóc còn thóc bán không”.

Nói xong lại thở dài một tiếng, không khỏi nghĩ đến Hứa Xuân Nhạn vô đạo đức kia.