Chương 28

...

Phòng ông cụ Tần chỉ sập một góc nhà nhưng phòng chú hai Tần thì sập cả trời rồi.

Cả nhà đều bị sét đánh ngang tai, ai muốn đi khai hoang chứ, khai hoang mệt chết người.

Bên kia, ông cụ Tần vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, là một ông cụ nhỏ bé ít nói nhưng rất có uy nghiêm của một người cha.

Trên bàn ăn tối, ông cụ Tần ăn ít nhưng uống mấy bát nước lạnh.

Không biết sao, ông ấy thấy nước hôm nay đặc biệt ngon, uống một ngụm là thấy sảng khoái, khiến ông ấy thấy thoải mái khắp người, không đau lưng không đau chân, thậm chí cả viêm họng lâu năm cũng giảm đi nhiều.

"Nhà mình đang bận sửa nhà nhưng chuyện khai hoang cũng phải cử người đi."

"Bình thường làm đủ một công mới được mười công điểm, khai hoang tuy mệt nhưng đội trưởng đã báo cáo với cấp trên, một công tính mười hai công điểm."

"Đến lúc đó nhà mình góp sức, cũng có thể kiếm thêm được chút tiền."

Sửa nhà mua vật liệu tổng cộng hết chín mươi mốt đồng, số tiền hai trăm mấy chục đồng của nhà họ Tần lập tức mất gần một nửa.

Giờ đây kiếm tiền đã trở thành chuyện quan trọng hàng đầu của cả nhà, không thể ngồi ăn núi lở, nếu không thì sau này biết sống thế nào.

Chú hai Tần gật đầu: "Tôi đi, tôi khỏe, sức khỏe cũng tốt."

Chú ba Tần và chú tư Tần nhìn nhau, cũng cười: "Hai ngày nay chúng ta lo xong việc nhà trước, đợi sửa xong nhà thì cả nhà cùng đăng ký, tranh thủ trước khi thu hoạch vụ thu, kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

"Được, quyết định vậy đi."

Tần Khanh cầm thìa gỗ nhỏ của mình, cái ghế cô bé ngồi là trước đây chú hai Tần làm riêng cho con nhà mình.

Chú hai Tần không chỉ là một người nông dân giỏi mà còn là một thợ mộc điêu luyện, trước đây từng học nghề với một thợ mộc già.

Buổi tối ăn món dưa muối xào khoai tây khô, khoai tây khô là nhà tự phơi vào mùa hè, vừa thơm vừa mặn, món chính là cơm củ cải xám.

Củ cải xám là để nuôi lợn nhưng thái hạt lựu, nấu cùng với số gạo còn lại trong nhà, lại rất ngon, ngọt ngọt dẻo dẻo.

Tần Khanh thích trộn dưa muối khoai tây khô vào cơm củ cải xám, múc một thìa mặn ngọt thơm ngon, hương vị không lạ, ăn vào lại thấy ngon.

Cô bé nheo đôi mắt to, ăn rất vui vẻ, hai chân ngắn dưới ghế cũng đạp lên, tuy nhiên, lên núi ư.

"Bà ơi, Bảo Nhi cũng muốn lên núi."

Bà Tần vui vẻ: "Bảo nhi nhà ta lớn rồi, cũng muốn giúp người lớn làm việc sao? Nhưng không cần đâu, cháu ở nhà giúp cho gà con ăn có được không?"

Tần Khanh nói: "Bà ơi, trên núi có quả, Bảo nhi muốn đi nhặt quả."

Người lớn nhìn nhau, nhìn về phía anh trai cả của cô bé là Tần Chiếu An.

Tần Chiếu An ăn vội hai miếng cơm, bình tĩnh nói: "Ngày mai cháu và các em sẽ đưa Bảo nhi lên núi, chúng cháu nhất định sẽ trông chừng Bảo nhi."

Cậu bé nghiêm mặt, giống như đang tuyên thệ vậy.

Bà cụ nhớ lại chuyện Bảo Nhi bị hoảng sợ ở công xã, lại nhìn đứa cháu trai cả này, trong lòng thở dài, lúc đó không nói gì.

Nhưng tối ăn cơm xong, bà cụ gọi cậu bé vào phòng mình, xoa đầu đứa cháu trai cả, lấy một cục đường phèn trong tủ ra.

"Nào, Chiếu An, ăn cho ngọt miệng."

"Chuyện ban ngày không trách cháu, là tại cha cháu khốn nạn, không trông chừng con bé."

Tần Chiếu An cúi đầu nhìn cục đường phèn, cậu bé mím môi khẽ dạ một tiếng, bà cụ cũng không biết cậu bé nghĩ gì.