Chương 27

Chú hai vẫn bình thản, mấy đứa con trai nhà họ Tần thì né tránh ánh mắt.

Lần này là chú hai Tần ra tay, bảo họ từ phía sau trùm bao bố thằng Cẩu Thặng, thằng Cẩu Thặng bị đánh, cũng không biết là ai đánh.

Chú hai Tần này, anh ấy xấu xa lắm.

...

Cùng lúc đó, mẹ thằng Cẩu Thặng cố nhịn cơn buồn nôn, ấn thằng Cẩu Thặng ngồi vào chậu nước, chà đi chà lại nhưng vẫn còn hôi, cả nhà đều ngửi thấy mùi, thậm chí cả ngoài sân cũng hôi.

Bà hai Tần đứng ngoài sân chỉ trời mắng đất: "Rốt cuộc là đứa nào đẻ ra mà không có c̠úc̠ Ꮒσα, gan thối thế, tại sao lại đối xử với thằng Cẩu Thặng nhà tôi như vậy, cháu đích tôn của tôi thật là khổ quá."

Bà hai Tần vừa mắng vừa nôn khan, chính bà ta là người vớt thằng Cẩu Thặng từ hố phân lên, trên người cũng dính chút, bà ta đã nôn mấy lần rồi.

Thằng Cẩu Thặng tắm trong nhà, há miệng khóc lóc, hôm nay nó mất mặt quá, bị nhiều người nhìn thấy, sau này nó không còn mặt mũi nào ra khỏi cửa nữa.

Mẹ nó vừa tức vừa mắng vừa thương: "Xảy ra chuyện gì vậy, rốt cuộc là ai làm? Khóc có ích gì, mày nói đi."

Thằng Cẩu Thặng nức nở: "Con biết gì đâu, con đang chơi ở bờ sông, mắt tối sầm lại vì bị người ta trùm bao bố, bị đánh choáng váng, bọn chúng không nói một lời, mấy người đánh một mình con, còn ném con xuống hố phân."

Thằng Cẩu Thặng khóc không ngừng, mấy đứa con gái nhỏ trong sân, đứa nhát gan thì ôm lấy mình run rẩy, đứa gan dạ thì trốn đi cười trộm.

Đáng đời! Bà hai Tần trọng nam khinh nữ, mẹ thằng Cẩu Thặng cũng vậy, con gái trong nhà không có địa vị, không bị đánh thì cũng bị mắng, thằng Cẩu Thặng cũng thường bắt nạt chúng, lần này thằng Cẩu Thặng gặp nạn, mấy đứa con gái vui lắm.

Khi ông hai Tần từ bên ngoài về, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết khắp sân, ông ta hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao lại khóc thế?"

Bà hai Tần kéo chồng mình, nước bọt văng tung tóe, vừa mắng vừa kể lại một lần.

Ông hai Tần vốn đã thấy bà cụ hôi hám, nhăn mặt nhăn mũi vì ghê tởm.

Lúc này nghe xong thì tức giận, xắn tay áo nói: "Đừng để tao biết là ai làm, không thì ông già này sẽ không tha cho chúng."

Lúc này, đội trưởng say khướt, lảo đảo đến nhà họ.

"Chú hai Tần ơi." Đội trưởng cười ha hả, nhìn thoáng qua giống như tượng Phật Di Lặc nhưng đôi mắt nhỏ thì đầy tinh ranh.

"Đội chúng ta chuẩn bị lên núi khai hoang, nếu không thì đất đai quá ít, sản lượng lương thực không đạt tiêu chuẩn, nộp lương thực xong thì không đủ cho chúng ta ăn."

"Chú hai Tần, nhiệm vụ vẻ vang to lớn này tính cả nhà chú, lãnh tụ đã nói, một là không sợ khổ, hai là không sợ chết, các chú phải cố gắng lên."

Đội trưởng vỗ vai ông hai Tần, như thể đang giao cho ông hai Tần một trọng trách nhưng ông hai Tần lại ngây người.

"Cái gì??" Ông ta không tin nổi mà trợn tròn mắt.

"Sáng mai tập trung ở sau núi, không được đến muộn, nếu không sẽ làm chậm trễ mọi người lên núi khai hoang, ông đừng trách tôi không nể mặt."

Dặn dò xong, đội trưởng nhanh chóng quay đầu bỏ đi.

Cái chính là không đi không được, nhà ông hai Tần toàn mùi hôi thối, ông ta mới uống một ly rượu nhị ca nhỏ, sợ bị hôi đến nôn ra mất.

Đây là đồ tốt, rượu nhị ca, nhà mình không nỡ mua đâu, là ông cụ Tần hôm trước nhờ ông ta làm việc nên tặng quà.