Thế là chú Tư mãn nguyện.
Vừa ăn xong, bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa, một người mặc quân phục bước vào.
Thời đó, đồng phục công an không phải màu đen mà là màu xanh lá quân đội, nhìn không khác gì quân nhân, nhiều người trong số họ là lính xuất ngũ.
"Đồng chí, tôi là trưởng đồn công an trước nhà ga, tôi có việc muốn hỏi các anh."
Tần Hoài Sơn từ từ ngẩng đầu, quay lại nói: "Bảo Nhi, con ở lại với chú Tư nhé."
Tần Khanh ngoan ngoãn: "Vâng ạ."
Cô bé nhìn theo Tần Hoài Sơn đang rời khỏi phòng.
Cánh cửa vừa đóng lại, cô bé nghe loáng thoáng được vài từ khóa như Vương Chí Vỹ, Từ Lệ Hương… và lệnh truy nã.
Tần Khanh nhìn chú Tư: "Chú Tư, kẻ xấu chắc chắn sẽ bị trừng phạt!"
Chú Tư cười, sắc mặt hồng hào hơn: "Chú biết, bố cháu lần này rất tức giận, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho chú."
"Không nói chuyện này nữa, Bảo Nhi, chú buồn ngủ rồi, cháu có muốn ngủ cùng chú không?"
"Vâng ạ!"
Tần Khanh gật đầu.
Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện, cô bé mệt mỏi rã rời, vừa mệt vừa sợ, thật sự quá sức chịu đựng.
Khi Tần Hoài Sơn trở lại đã thấy chú Tư ôm Tần Khanh ngủ say.
Anh ấy mỉm cười, nhưng nghĩ đến những gì vừa nghe từ trưởng đồn, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Từ Lệ Hương!
...
Sáng hôm sau, khi Tần Khanh tỉnh dậy, cô bé không thấy bố đâu nhưng thấy Nghiêm Kiến Diệp và bọn Ái Quốc, họ đến cùng với ông Trương.
Nghe nói ông Trương đã cứu người, chiều qua được tuyên dương công khai ở nông trường.
Nhưng ông ấy vẫn giữ vẻ mặt u ám.
Còn Tần Hoài Sơn, anh ấy đang ngồi trên xe lăn, một cây gậy đặt ngang trên đùi, bên cạnh anh ấy là vài công an địa phương, họ đang họp.
Có người nói: "Từ Lệ Hương chắc chắn đã bỏ trốn, chúng tôi đã không phong tỏa ga tàu sớm, có lẽ cô ta đã đi xa rồi."
Tần Hoài Sơn bình tĩnh nhìn đối phương: "Không, cô ta chắc chắn vẫn ở huyện Mật Lâm! Tôi đề nghị lục soát các nhà nghỉ và nhà trọ trong vùng."
Từ Lệ Hương đã bị Nghiêm Kiến Diệp đuổi đi, cô ta không có chỗ ở, nhưng với tính cách của cô ta, nếu đã tốn công hợp tác với Vương Chí Vỹ thì sao có thể bỏ đi dễ dàng như vậy?
Không chứng kiến kết quả, không thấy âm mưu của mình thành công, sao cô ta có thể cam lòng?
...
Cùng lúc đó, tại một nhà trọ.
"Mẹ, mẹ! Ăn phao câu gà, ăn phao câu gà!"
Sáng nay Từ Lệ Hương dậy sớm, đi đến nhà hàng quốc doanh mua một con gà hầm nấm để ăn mừng.
Con trai cô ta ăn đến miệng đầy dầu, còn cô ta mặt mày hớn hở.
Đã qua một đêm rồi.
Con bé Tần Khanh chắc chắn đã chết.
Đáng đời!
Ai bảo lắm lời, nếu không vì nó thì mình và Nghiêm Kiến Diệp đã không đến mức này. Còn Vương Chí Vỹ?
Cô ta biết Vương Chí Vỹ chắc chắn sẽ thành công, hắn ta là người cẩn thận, quan trọng hơn là hắn ta chỉ có một đứa con trai.
Vì để giành giật lại mạng sống cho con trai, hắn ta đã tìm đứa trẻ sinh vào rằm tháng bảy khắp nơi, nhưng chưa gặp được đứa trẻ nào phù hợp.
Mặc dù Từ Lệ Hương không biết ngày sinh của Tần Khanh, nhưng cô ta nói chắc như đinh đóng cột, Vương Chí Vỹ không hề nghi ngờ mà xem Tần Khanh là cứu tinh của con trai mình.
Vì vậy việc này chắc chắn sẽ thành công.
"Hừ!"
Từ Lệ Hương nghĩ đến đây liền cười sung sướиɠ.
"Tần Hoài Sơn sẽ điên lên khi biết con gái mình mất tích, hắn ta phải yêu thương con bé đó lắm nên mới gọi nó là Bảo Nhi."
"Chờ ăn xong, mẹ phải về xem bọn họ thế nào, để cho bọn họ biết hậu quả khi đắc tội với mẹ!"
Đúng lúc đó có một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng bị đá văng ra.
"Đứng im, giơ tay lên!"
Có người chĩa súng vào cô ta, con trai cô ta đang cầm một chiếc phao câu gà, ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
Từ Lệ Hương bàng hoàng.
Chuyện gì vậy? Tình huống này là sao?
Tiếp theo, một âm thanh khác vang lên.
Khi Từ Lệ Hương nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác quân đội dày, khuôn mặt ưa nhìn nhưng lạnh lùng.
Anh ấy ngồi trên xe lăn, châm một điếu thuốc.
Anh ấy hít một hơi thật sâu, khói thuốc phả ra từ miệng và mũi, liếc nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo.
"Tần Hoài Sơn?!"