Diệp Lan cười chào hỏi Thẩm Gia Thụ.
Thẩm Gia Thụ nói: "Trong đội đã giao các cô cho tôi, nhất định tôi sẽ dẫn dắt các cô. Một lát đi theo tôi, tôi dạy các cô."
Khương Hồng hỏi: "Haiz, vậy trước đó anh luôn làm việc này à?"
"Đương nhiên không phải." Thẩm Gia Thụ nghiêm túc nói."Trước đó, tôi chủ yếu lao động, phấn đấu ở tuyến một. Bây giờ vì các cô đến nên tôi tạm thời đổi cương vị, bởi vì tôi là một trong những thanh niên có trình độ cao nhất trong đội."
"Thì ra là như thế." Mọi người bừng tỉnh, cảm thấy bình thường. Thảo nào một đồng chí nam lại đến dạy các cô chuyện này, thì ra là đặc biệt chăm sóc các cô.
Đường Niên Niên tò mò hỏi: "Anh học đến lớp mấy rồi?"
"..." Thẩm Gia Thụ cười: "Mặc dù tôi chỉ tốt nghiệp cấp hai nhưng mỗi kỳ thi đều đứng nhất. Tôi vốn muốn học lên cấp ba, nhưng vì phải có danh sách, tạm thời trong đội không có danh sách nên tôi phải chờ đợi." Hạng nhất đếm ngược cũng là hạng nhất.
Nghe Thẩm Gia Thụ nói thế, không ai cảm thấy trình độ cấp hai của anh không cao.
Lúc này do điều kiện đặc biệt nên rất nhiều người không thể học cấp ba.
Trong mấy người bọn họ, chỉ có Diệp Lan và Đường Niên Niên học cấp ba. Đường Niên Niên học cấp ba chưa tốt nghiệp đã phải đi nông thôn.
Sau khi trò chuyện, Thẩm Gia Thụ mau chóng phân chia công việc cho bọn họ, dạy bọn họ dùng dao thế nào, dặn bọn họ đừng làm mình bị thương.
Khi bắt đầu làm việc, Thẩm Gia Thụ lén đi đến cạnh Đường Niên Niên, nói chuyện không đâu tiếp cận cô.
Đặc biệt thiên vị cô.
"Nếu cô không hiểu có thể hỏi tôi." Thẩm Gia Thụ nhiệt tình nói.
Bây giờ Đường Niên Niên đi vào nơi xa lạ, tâm trạng vô cùng sa sút, hơn nữa hôm nay ở nhà của thanh niên trí thức cũng không thoải mái.
Trong đó luôn có Diệp Lan luôn nhắm vào cô, tìm cô gây chuyện.
Điều duy nhất an ủi cô là gặp được người bản địa nhiệt tình như Thẩm Gia Thụ.
"Cảm ơn anh."
Gương mặt trắng nõn của cô đỏ lên.
Thẩm Gia Thụ không dám nhìn nhiều, luôn cảm thấy lòng mình u ám.
Thẩm Gia Thụ thực sự muốn ăn một ngụm cơm dẻo mềm thơm ngon.
Nhưng lúc nhìn thấy ngụm cơm dẻo thơm ngon này, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác áy náy.
Khi nhìn thấy ánh mắt chân thành cảm tạ bản thân, anh cảm thấy bản thân có chút biếи ŧɦái.
Thật sự là một cô gái tốt, mình đây là không phải là quá ti tiện rồi?
Thẩm Gia Thụ cố gắng bẻ thẳng tam quan đang lung lay sụp đổ của bản thân.
Ngay cả nhìn Đường Niên Niên nhiều anh cũng ngại. Nhanh chóng cách xa cô. Nỗ lực nói với bản thân, lựa chọn còn rất nhiều, có lẽ phía sau sẽ càng có ngụm cơm mềm dẻo thích hợp hơn. Đừng đi lừa gạt một cô gái đơn thuần không biết gì.
Anh suy nghĩ cho Đường Niên Niên, nhưng Đường Niên Niên không biết.
Cô chỉ cảm thấy cái người thanh niên này ban đầu ở nông thôn rất nhiệt tình tại sao đột nhiên trở nên im lìm rồi.
Lại nhớ đến bản thân trong nhà cũng không được mọi người yêu thích, mẹ luôn nói tính nết của cô khó ưa.
Nhất thời có chút khó chịu.
Đường Niên Niên là một người nhạy cảm.
Từ khi cô bắt đầu có ký ức, cô đã đi theo mẹ tái giá, ăn nhờ ở đậu. Từ bé đã bị người khác gọi là con ghẻ. Ở trong nhà ngoại trừ mẹ đối tốt với cô một chút, cha dượng cùng với chị kế đều không thích cô.
Do đó, cô đặc biệt nhạy cảm với thái độ và cảm xúc của người khác đối với mình từ khi còn nhỏ.