Mặt mự Phương bị Phương Tình chọc tức tới trắng bệch, mấy lần há mồm cũng không nói nên lời phản bác.
Cha Phương vẫn không lên tiếng lại đứng ra vào lúc này, biểu tình trên mặt cực kỳ tốt đẹp, nói ra miệng cũng mang theo vài phần thân thiết của cha già: "Phương Tình, cha mẹ đây đều là vì tốt cho con thôi, cha mẹ trước kia vì không có biện pháp, dù sao cũng phải tìm cho con một người chồng, hiện tại tình huống không giống trước nữa, còn không phải nhanh chóng đến đón con sao? Con cùng cha mẹ trở về, cha mẹ cũng sẽ có khả năng hại con.”
Phương Tình căn bản không hề động đậy, ngữ khí vẫn lạnh lùng như trước: "Một người hát mặt đỏ, một người hát mặt trắng, các người phân công hợp tác rất ăn ý đó, vậy tôi có cần còn phải vì tình thân cảm thiên động địa này của các người mà vỗ tay khen không? Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, chưa từng nghe nói qua hắt nước ra ngoài còn định mang lại về nhà, nhà các người không thể chấp nhận Trần Sinh thì liên quan gì đến tôi cơ chứ, tôi gả gà theo gà gả chó theo chó, tôi hiện tại là người Trần gia, nếu các người nói ra vì muốn phân rõ quan hệ với tôi, tôi có chết đói cũng sẽ không đưa tay cầu xin nửa phần gì đó về phía các người.”
Phương Tình vừa dứt lời, cha Phương vừa mới rồi còn vẻ mặt hòa ái trong nháy mắt thay đổi mặt mũi, trợn tròn mắt trắng, ông ta trong nháy mắt giơ tay lên.
Ba một tiếng, trên mặt Phương Tình nóng bỏng, tiếng gầm giận dữ trong miệng cha Phương cũng đinh tai nhức óc như thế: "Đồ vong ân phụ nghĩa, Phương gia chúng tao làm sao sinh ra nghiệt chủng nhưu mày chứ."
Trần Sinh đau lòng nhìn mặt Phương Tình, một cái tát này của cha Phương giống như đánh vào trong lòng anh, từng đợt từng đợt đau đớn khiến anh có hơi không biết làm sao.
Lại không nghĩ tới, Phương Tình vừa rồi còn đứng tại chỗ, phong phong hỏa hỏa giương chân rời đi. Trần Sinh phản ứng lại cất bước đuổi theo, cha Phương và Phương Kiến Thế cũng hùng hùng hổ hổ đi theo phía sau anh.
Phương Tình càng đi càng nhanh, dưới sự chỉ dẫn của Bánh Nhân Đậu, thậm chí một đường chạy đi.
Chạy đến trước cửa Phương gia, tiện tay nhấc một tảng đá cứng rắn ven đường lên, một cước đá văng cửa gỗ khép hờ đi thẳng vào trong phòng bếp. Nhìn nồi sắt lớn trên bếp, không nói hai lời trong nháy mắt ném tảng đá lớn trong tay vào.
Trần Sinh vội vàng chạy tới phía sau cô nghe thấy một tiếng phanh thì ngơ ngác tại chỗ, Phương Kiến Thế và cha Phương mẹ Phương còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, Phương Tình đã thở hổn hển, vỗ vỗ đất dính trên tay: "Tôi đã thành thân, các người đến nhà tôi đập bát của tôi. Có thù tất báo, tôi đập nồi của các người, chúng ta ai cũng đừng nghĩ dễ chịu. Chưa từng thấy chuyện con gái nhà mình kết hôn, người nhà mẹ đẻ một người cũng không lộ diện, nghe nói tôi biết nói lại chạy xồng xộc tới cướp người. Các người nói tôi vong ân phụ nghĩa cũng được, nói tôi là nghiệt chủng cũng được, lúc tôi ngốc mặc cho các người bày bố, hiện tại tôi tỉnh táo, các người đừng mơ tưởng lại đυ.ng vào cuộc đời tôi, Trần Sinh, chúng ta về nhà.”
Trần Sinh còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, ống tay áo cũ nát đã bị Phương Tình nắm chặt, anh theo bản năng đi theo Phương Tình ra ngoài.
Tiếng mắng chửi của cha Phương mẹ Phương ở phía sau bọn họ càng ngày càng xa, trong lòng Trần Sinh giống như bị đả thông khớp xương gì đó, ngay cả gió thổi trên mặt cũng biến thành vài phần nhu hòa.
Trần Sinh nhìn sườn mặt Phương Tình, ở thời kỳ bảy mươi tư tưởng bảo thủ này, chuyện Phương Tình làm hôm nay nhất định sẽ bị người ta nói là đại nghịch bất đạo, nhưng anh lại hoàn toàn không thèm để ý, anh nhẹ giọng mở miệng, thanh âm trầm thấp cắt đứt suy nghĩ trong đầu Phương Tình:
"Đánh nặng không? Khuôn mặt em có đau không?”
Cả người Phương Tình đều tản mát ra một loại khí thế tức giận căng cứng, ở thời khắc anh trai vô lại của cô xông tới làm vỡ bát canh gà, làm sợi dây lý trí của cô luôn căng chặt.
Đó là con gà duy nhất trong nhà Trần Sinh có thể làm, trong ngày đại hỉ này, Trần Sinh không biết lấy tâm tình gì để hầm xong nồi canh này, chính anh thì một ngụm cũng không nỡ uống.
Vốn dĩ Phương Tình cực lực khống chế cảm xúc của mình, ngày đầu tiên cô đến, còn không thể biết rõ tình thế, Bánh Nhân Đậu cũng luôn ở trong đầu cô kêu gào bảo cô bớt gây chuyện, nhưng khi người cha hát mặt đỏ kia của cô không duy trì được mặt mũi của mình nữa, trong nháy mắt tát vào mặt cô.
Lý trí của Phương Tình bị ‘phựt’ một tiếng, ầm ầm mà gãy, tính tình táo bạo một khi đi lên, Bánh Nhân Đậu ngay cả kéo cũng không kéo được.