Chương 46

Phương Tình đối với phát hiện của mình kinh ngạc không thôi, trên mặt Trần Sinh lại không có bất kỳ kinh hỉ gì, không chút để ý mở miệng:

"Cái gì mà tùng nhung, thứ này căn bản không có người cần, chăn dê lên ăn, dê cũng không thèm."

Phương Tình tát một cái vào đùi Trần Sinh, phát ra một tiếng ‘ba’, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều:

"Cái gì mà dê cũng không ăn, đây chính là thứ thật sự rất tốt, anh vừa rồi nói trên núi còn có rất nhiều à? Không phải chúng ta có hứng thú leo núi sao? Đi, một hồi trời sẽ tối, chúng ta đừng trì hoãn, nhanh chóng lên núi.”

Phương Tình nghiêm túc đứng lên, nói đi là đi, chỗ Trần Sinh bị Phương Tình tát vào đùi có hơi tê dại, vẻ mặt anh khó hiểu cúi đầu nhìn thứ dê cũng chẳng thèm dưới gốc cây thông căn bản không biết thứ này rốt cuộc có gì tốt, thế nào lại khiến Phương Tình vừa rồi còn héo héo không có tinh thần nhất thời tràn ngập sức lực?

Phương Tình vốn dĩ leo núi còn có thể nhìn trái nhìn phải thưởng thức phong cảnh, còn có thể nhìn thấy rừng trúc bên sườn núi, trong lòng tính toán phía dưới đám trúc có thể có măng hay không, ngày nào đó đào về xào với thịt khô nhất định rất ngon, từ khi nhìn thấy tùng nhung, cô nào còn có tâm tình quản thứ khác, cô gắng dùng sức leo lên núi.

Cây thông trên núi lớn lên cực kì tươi tốt, tuy rằng trong miệng Phương Tình còn thở hổn hển, nhưng không nhịn được cúi đầu xem xét.

Trần Sinh thật sự không lừa gạt cô, gần như dưới mỗi cây thông lớn đều ẩn giấu tùng nhung, trong lòng Phương Tình mừng rỡ, tìm một cành cây tương đối rắn chắc, rất cẩn thận lấy tùng nhung từ dưới gốc cây thông lên, sau đó lại từ trên mặt đất nhổ một đống cỏ sạch sẽ, dùng cỏ từng vòng từng vòng bọc tùng nhung lại.

Động tác của Phương Tình rất nhẹ, tùng nhung ở trong tay cô giống như bảo bối hiếm có, làm cho cả người cô đều trở nên rất cẩn thận, Trần Sinh ở bên cạnh quả thực nhìn ngây người. Phương Tình quay đầu lại nhìn Trần Sinh vẻ mặt mờ mịt vội vàng mở miệng: "Trần Sinh, anh còn sửng sốt làm gì, thấy em vừa rồi hái tùng nhung như thế nào không? Anh làm như em đi, em chụp lại.”

Trần Sinh nhận cành cây trong tay Phương Tình, học theo bộ dáng Phương Tình ngồi xổm xuống, anh cảm thấy mình đã tận khả năng dùng lực tay rất nhẹ, nhưng tay anh đã quen với khí lực lớn, căn bản khống chế không tốt lực của mình, một cây tùng nhung tốt đẹp lành lặn bị anh đào thất linh bát lạc.

Phương Tình ở một bên thở dài thật sâu một hơi, lấy cỏ bọc lại nhung bị lỏng lẻo này, nói rõ nếu Trần Sinh đào không tốt, buổi tối sẽ không cho anh ăn cơm. Trần Sinh gãi gãi đầu, căn bản không biết thứ ngay cả dê cũng không ăn, vì sao lại hưng sư động chúng như vậy.



Nhưng Phương Tình nói anh nào dám không nghe, lại tận khả năng đặt tay mình rất nhẹ, từng chút từng chút đào tùng nhung từ trong bùn đất ra, cũng may lần này đào ra rất hoàn chỉnh, Trần Sinh học bộ dáng Phương Tình cũng dùng cỏ tươi bọc lại, thậm chí thắt nút, đặt ở trong tay Phương Tình.

Phương Tình hài lòng gật gật đầu:

"Đợi lát nữa em sẽ bắt đầu quay lại, chờ lát nữa anh sẽ phụ trách cẩn thận đào tùng nhung. Anh có nhớ cách anh vừa làm không?”

Trần Sinh gật gật đầu, Phương Tình lấy điện thoại di động ra, thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, dứt khoát mở livestream. Trong ống kính xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô. Chỉ chốc lát sau màn hình đã bắt đầu có người tới quét màn hình:

"Yo, đây không phải là chủ blog được xưng là xuyên không đến bảy mươi năm à. Đây là đã ra khỏi sân à?”

"Mỗi lần xem mỗi lần muốn nói, quần áo của chủ blog thật là cũ, nhưng phải nói thật, mặt chủ blog vẫn rất đẹp."

"Tôi muốn đến xem, người có thiết lập xuyên qua thập niên bảy mươi này bề ngoài trông như thế nào, yo, thoạt nhìn đã thay cảnh rồi?"

Phương Tình cười tới vẻ mặt sáng lạn, nhìn ống kính rồi nói ra thanh âm ngọt ngào động lòng người:

"Đúng, hôm nay tôi ra khỏi sân, vốn muốn chụp hình ảnh dân làng tích cực lao động ở trong ruộng cho mọi người, tích góp công điểm, xảy ra chút vấn đề nhỏ, không có cơ hội chụp, nhưng mà, hôm nay tôi lên núi, cho các người xem bảo bối trong núi. Mọi người có thể mở to hai mắt nhìn kỹ, thời đại này, dân làng căn bản không biết tùng nhung là gì, cũng không biết tùng nhung ngon đến mức nào, bọn họ thế mà tùng nhung gọi là "Dê không thèm ngửi" tôi quả thực sợ tới ngây người, hôm nay tôi sẽ đào một ít trở về xào ăn.”

Nói xong, ống kính Phương Tình chuyển đổi, tiện tay đẩy Trần Sinh, ý bảo anh cầm cành cây đi đào, Trần Sinh hiểu ý cô đi tới dưới gốc cây thông, ngồi xổm xuống trước một cây tùng nhung.