Chương 28

"Người cũng bị anh ném xuống đất, bị anh bóp một hồi lâu thở cũng không nổi, anh còn tức giận?"

Cơn giận trên mặt Trần Sinh bắt đầu thu liễm, anh cúi đầu nhìn mặt Phương Tình, giơ tay lên, thừa dịp ánh trăng lắc lắc cánh tay trắng nõn của Phương Tình: "Cánh tay này mềm mại như vậy, vừa nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa bị móng heo bẩn kia sờ vào thì anh cảm thấy ghê tởm."

Phương Tĩnh “phì” cười một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn mặt Trần Sinh, nhẹ nhàng kiễng mũi chân lên, dùng ngón tay thật dài xoa dịu nếp gấp lông mày Trần Sinh:

"Trần Sinh, em có nói với anh hay không, mặt mày anh rất đẹp, nhất là bộ dáng cười rộ lên, làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp."

Khóe miệng Trần Sinh không tự chủ được bật lên độ cong cười khẽ, một giây trước anh còn đang vì thôn dân đáng ghét mà phiền lòng, một giây sau, Phương Tình vươn tay thật giống như thi triển ma pháp gì đó với anh, làm cho trái tim anh lại bị gợn sóng. Ánh trăng dịu dàng chiếu lên người bọn họ. Trần Sinh lại một lần nữa nắm tay Phương Tình:

"Em đừng sợ, mặc dù anh nghèo, nhưng anh sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt em, nhất định."

Khuôn mặt Phương Tình nồng đậm ý cười gật gật đầu, một khắc vừa rồi Trần Sinh lao ra bóp cổ người khác kia, Phương Tình đã tin tưởng vững chắc, Trần Sinh sẽ trở thành người bảo hộ mình ở thế giới này, cũng là người cô có thể dựa vào.

Hai người tay trong tay trở về nhà, Trần Sinh láy nệm Phương Tình mua tới trải trên giường cứng rắn, Phương Tình vui vẻ nằm ở phía trên, lại lấy gối bày ra ranh giới Sở Hán giữa hai người.

Trần Sinh không nhịn được nữa, chế nhạo mở miệng:

"Em bày thứ này có ích lợi gì, buổi tối em còn không phải sẽ vượt qua biên giới treo trên người anh, lần trước anh tỉnh ngủ, nửa người rất lâu cũng không thể nhúc nhích."

Phương Tình hít sâu một hơi trong đêm tối đen. Chột dạ ném gối đầu lên người Trần Sinh, sau đó chui vào chăn của mình, vùi đầu vào, trái tim đập thình thịch không ngừng:

Đồ lưu manh, lúc mình ngủ không kiêng nể mà làm gì đo thì sao cô kiểm soát được?



Phương Tình rụt vào trong chăn của mình không dám nhúc nhích, không khí tựa như có hơi ngưng trệ, trong đầu không ngừng nhìn vào Bánh Nhân Đậu phát ra nghi vấn: "Bánh Nhân Đậu ơi, anh chàng Trần Sinh thúi này nói là thật hay giả, tôi vẫn cảm thấy tôi ngủ rất ngoan, tôi không phải thật sự giống như cá bát trảo bám vào người anh ấy cả một đêm chứ? Quá đáng xấu hổ.”

Bánh Nhân Đậu lạnh lùng hừ một tiếng:

"Trong lúc chuyển hàng, đừng hỏi tôi, tôi thấy cô nhiều thì thấy huyết áp không ngừng tăng lên, không có thời gian tham dự tình thú giữa vợ chồng các người."

Phương Tình bị Bánh Nhân Đậu nói tới mặt càng đỏ, ở đáy lòng thầm mắng Bánh Nhân Đậu thù dai, lại ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi vài phần.

Trần Sinh nhìn Phương Tình ngày thường khí thế hùng hổ nhất thời không có tiếng động, nụ cười thầm không tự chủ được tràn ra khóe miệng.

Phương Tình xấu hổ xoay người, trong bóng đêm tìm được gối đầu vừa mới mua ném ra, chen ngang giữa hai người, vô lại nói lời tàn nhẫn: "Ai treo ai còn không nhất định, không so đo với anh nữa, anh còn dám cười trộm, còn bịa đặt em đá anh xuống."

Tiếng cười của Trần Sinh vẫn không ngừng, Phương Tình phiền não kéo chăn, gắt gao nhắm hai mắt lại, ép buộc mình đi vào mộng đẹp. Nệm rất mềm, Phương Tình cảm thấy mình giống như bị gì đó bao bọc, một ngày mệt mỏi tan thành mây khói.

Trần Sinh cũng cảm nhận được sự mềm mại của nệm, cho tới bây giờ anh chưa từng ngủ trên giường thoải mái như vậy, ban ngày cũng lao động một ngày, cả người đều rất mệt mỏi, theo đạo lý mà nói, anh hẳn là rất nhanh có thể ngủ được.

Nhưng anh nghe hô hấp của Phương Tình đều đều, lại thế nào cũng không ngủ được. Lăn qua lộn lại luôn cảm thấy không thể yên lòng. Trần Sinh nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cẩn thận từng li từng tí dời gối đầu đánh dấu giới hạn Sở Hán.

Xác định Phương Tình đang ngủ say, vụиɠ ŧяộʍ ôm cô vào trong ngực, có lẽ là bởi vì làm chuyện xấu, tim Trần Sinh đập thình thịch, sợ không cẩn thận, làm Phương Tình tỉnh lại, nhất định sẽ mắng anh cẩu huyết đầm đìa.

Người có đôi khi chính là sợ cái gì đến cái đó, Phương Tình hình như cảm nhận được bên cạnh có động tĩnh gì, hô hấp bắt đầu biến đổi trở nên không đều, Trần Sinh sợ tới mức muốn buông tay, nào ngờ Phương Tình ngủ mơ ám địa theo bản năng bắt đầu chui vào trong ngực Trần Sinh.

Trần Sinh đã chuẩn bị bị Phương Tình đánh một trận, bất thình lình khoảng cách giữa hai người càng gần, Phương Tình giống như một con mèo nhỏ, mềm nhũn nằm sấp trong ngực mình, Trần Sinh không khỏi cười thầm ra tiếng, ôm Phương Tình thật chặt, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào.