Thím Lương dắt theo con gái Lương Đông Hà và hai đứa cháu gái Trân Trân, Châu Châu sang nhà họ Lương thì nhìn thấy Lương Tiến Tích và Lâm Thư đang ngồi ăn trong nhà thì ngơ ngác, bà ấy còn tưởng mình đã vào nhầm nhà, nhưng bà ấy phản ứng lại rất nhanh, vui mừng kêu lên: "Tiến Tích, cháu về rồi đấy à!”
Lâm Thư ngừng tay lại, nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này mấy người họ đã vào nhà, đi mấy bước đến trước bàn.
Tuy Lâm Thư không quen họ nhưng vẫn nhận ra họ.
Lần trước vì chuyện của Cao Hiểu Liên, Lương Đông Hà đã đến xin lỗi, giải thích mọi chuyện với cô.
Nhưng chuyện nhà họ Cao làm thì liên quan gì đến Lương Đông Hà cơ chứ?
Cô nghe được câu được câu chăng, bởi vì cô nên Lương Đông Hà mới bị mẹ chồng mắng chửi mấy lần liền ở nhà họ Cao.
Cũng chính vì thế nên thím hai nhà họ Lương không thích cô.
“Thím Hai.”
“Tiến Tích, cháu về rồi đấy à?”
Trong không khí thoang thoảng mùi thịt và nấm thơm phức, thím hai nhà họ Lương liếc nhìn hai cái bát trước mặt Lương Tiến Tích và Lâm Thư, lập tức đẩy hai đứa bé lên, nói, "Trân Trân, Châu Châu, mau chào cậu đi kìa."
Ái chà, vừa nãy đi vội quá, đáng lẽ phải mang theo hai đứa cháu trai đến cùng nữa chứ.
“Cháu chào cậu ạ.”
“Cháu chào cậu ạ.”
Trân Trân kéo Châu Châu, đứa trước đứa sau ríu rít chào.
Một đứa thì trầm ổn, một đứa thì non nớt có chút run rẩy.
Giống nhau ở chỗ mắt hai đứa bé đều đỏ bừng, trên mặt Trân Trân còn có một dấu bàn tay rõ ràng.
Sắc mặt Lương Tiến Tích lập tức sa sầm lại.
Lâm Thư trong lòng thầm thở dài.
Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp, ngày mai đã là ba mươi Tết rồi, thế mà Lương Đông Hà lại mang theo hai đứa con về nhà mẹ đẻ, thím Lương lại mang theo bọn họ đến nhà dì Hồ, vậy thì chắc bên nhà họ Cao lại giở trò gì rồi.
Ấn tượng của Lâm Thư với Lương Đông Hà cũng không tệ lắm.
Bởi vì dù người nhà họ Cao và chồng cô ghét bỏ Trân Trân và Châu Châu như thế nào, Lương Đông Hà lại hết sức yêu thương Trân Trân và Châu Châu.
Nghe nói trước đây người nhà họ Cao đặt tên cho Trân Trân và Châu Châu, một đứa là Tưởng Đệ, một đứa là Chiêu Đệ, nhưng Lương Đông Hà không thích, lúc nhập hộ khẩu chị ấy kiên quyết viết tên hai đứa là Trân Trân và Châu Châu.
Đám người nhà họ Cao rất độc ác.
Nhưng lúc nào Lâm Thư nhìn thấy hai cô bé, đứa nào cũng quần áo tóc tai sạch sẽ tươm tất, dù quần áo trên người đều đã cũ nát, nhưng những miếng vá phía trên khiến không ai nghĩ đó là miếng vá, đó có thể là một bông hoa hoặc là một con bướm, cái nào trông cũng cực kỳ đẹp.
Điều này khiến cho Lâm Thư rất cảm động.
Có lẽ bởi vì chính hoàn cảnh cá nhân của mình nên cô thấy rất đồng cảm với những cô bé như Trân Trân và Châu Châu.
Từ nhỏ cô đã thường nghe người khác bàn tán, nói cô bị ba mẹ ném ngoài trời tuyết, chắc chắn là bởi vì cô là con gái.
Dù là trên thành phố hay dưới nông thôn, đẻ nhiều con gái không nuôi nổi thì đều ném đi.
Mà cũng chính bởi vì cô là con gái, nên họ hàng hai bên nội ngoại đều không ngừng khuyên nhủ ba mẹ cô, nói cho dù có muốn nhận nuôi đi chăng nữa thì cũng nên nhận nuôi mấy đứa cháu trai máu mủ ruột rà, chứ nhận nuôi con gái làm gì?
Dù sao ánh mắt của cô trông như muốn trộm đồ của nhà bọn họ.
Đến lúc ba cô bị điều đi, những người đó lập tức nhào tới, thay nhau khuyên mẹ cô, bảo mẹ cô gả cô cho Chu Thành Chí, nếu cô không chịu là không biết ơn, vong ân phụ nghĩa...
Dù sao cũng bởi vì cô là con gái, không xứng được hưởng những điều tốt đẹp, chịu khổ là lẽ thường tình.
Trên nhà thím Lương nói chuyện với Lương Tiến Tích, dì Hồ dưới phòng bếp nghe thấy có tiếng động nên cũng vén rèm ra xem.
Lâm Thư đã đứng lên, gọi hai cô bé ngồi xuống rồi chia đôi quả trứng cho hai chị em... Cô vừa mới uống được một chút nước đường đỏ, cũng chưa ăn được miếng trứng nào.
Lương Đông Hà vội vàng từ chối, tuy hai cô bé nhìn thấy bát trứng thì mắt sáng lên, miệng cũng mấp máy, nhưng thấy mẹ mình như thế nên cũng chỉ lắc lắc đầu.
Dì Hồ thở dài, kéo hai đứa bước lên, nhẹ nhàng nói: "Cứ ăn đi, nói cảm ơn dì Thư.”
Hai đứa quay đầu lại nhìn Lương Đông Hà, Lương Đông Hà gật gật đầu, lúc này hai đứa mới vui mừng làm theo, đồng thanh nói "Cảm ơn".
Chỉ là…
So với cách gọi thận trọng “Cảm ơn dì Thư” kia, hai đứa lại nũng nịu gọi: "Cảm ơn dì nhỏ"...
Lâm Thư đang nắm tay Châu Châu nghe vậy thì run rẩy, tai nóng bừng, cô không dám nhìn Lương Tiến Tích, chỉ vội nhỏ nói với Châu Châu: "Là dì Thư.”
Châu Châu nhìn cô chằm chằm, nhưng cô bé luôn rất hiểu chuyện, thấy Lâm Thư nói như vậy cũng nũng nịu chữa lại, nói: "Cảm ơn dì Thư.”
Tuy Châu Châu đã chữa lời nhưng Lâm Thư cũng không cảm thấy khá hơn chút nào, vì cô cảm thấy mọi người đều đang cười mình, chỉ cảm thấy tai ngày càng nóng.